Lọc Truyện

Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (FULL)

Chương 22 Phất Nhanh

Khương Phàm dở khóc dở cười, còn tưởng rằng có võ pháp, đan dược, hay vũ khí gì đó, kết quả lại là tinh tệ. 

Bảo bối thần bí như vậy, vậy mà dùng để tiết kiệm tiền? 

Vị chủ nhân trước của nó cũng là nhân tài. 

Bất quá, nhìn tinh tệ thật dày, Khương Phàm tự an ủi mình, dù nói như thế nào cũng coi là một phen phát tài. Mấy chục vạn tinh tệ, hẳn là một đêm chợt giàu. 

Bao nhiêu tán tu liều mạng cũng không có được nhiều tinh tệ như vậy. 

- Vừa vặn đi thương hội mua vài thứ cần thiết. Mấy chục vạn tinh tệ, hẳn là có thể mua không ít. 

Khương Phàm mặc dù thất vọng nhưng dùng để làm không gian trữ vật cũng không tệ. 

Hắn đeo tiểu tháp lên trêи cổ, ngưng tụ ngọn lửa màu vàng lại rèn luyện linh dịch. Linh thảo linh quả trong tiểu tháp không ngừng bay ra, cháy hừng hực trong "Nồi lớn" một chút xíu liền biến thành linh dịch tinh khiết. 

Những linh thảo linh quả này phổ biến nhưng so với trong Vạn Bảo các thì càng cao cấp hơn một chút, luyện ra linh dịch càng tinh khiết hơn. 

Từ xế chiều đến hừng đông hết thảy luyện được sáu bình. 

- Đủ rồi. 

Khương Phàm cầm lấy một bình, nuốt vào bùng hơn phân nửa, linh lực vừa tinh khiết lại vừa nồng đậm tràn vào kinh mạch, lao nhanh tới trong khí hải. Khí hải bị ánh sáng vàng kim chói mắt chiếu rọi, giống như đại dương màu vàng óng, bao la hùng vĩ mà thần bí, chỉ là hỏa điểu cao ngạo kia đối với linh dịch này lại không có phản ứng gì. 

- Thứ này đến cùng xem như cái gì. Thời điểm uống máu rắn hình như rất hưng phấn, uống linh dịch ngược lại là không có phản ứng? 

Khương Phàm cảm thấy kỳ quái, không biết hỏa điểu là cái gì, nhưng nghĩ tới nó thay mình thanh lý khí độc dù sao không có chỗ hại. 

Sau khi trời sáng, Khương Phàm rời khỏi sơn cốc, không tiếp tục tiến vào Đại Hoang, dù sao liên tiếp giết mấy người của Sinh Tử môn, đám người cùng hung cực ác kia nói không chừng vẫn đang chờ hắn ở đấy, hắn còn không có cuồng ngạo đến trực tiếp đối kháng cùng bọn hắn 

Thiên Hoa điện. 

Thương hội lớn nhất trong Bạch Hổ thành, cũng là thương hội duy nhất, khống chế tất cả các mậu dịch trong Bạch Hổ thành 

Nhưng nó cũng không thuộc về Khương Vương phủ mà thuộc về tổ chức thương hội Lang Gia quốc, một trong tam đại "Thiên Hoa hội". 

Thiên Hoa hội xây dựng hơn một trăm phân điện lớn nhỏ ở Bắc Cương và Tây Cương. Tài lực hùng hậu, lực ảnh hưởng rất lớn, cũng vô cùng có tín dự (chữ tín + danh dự), có thể so với một ít võ viện và vài đại tông. 

Khương Phàm trước kia chưa từng tới qua nơi này, tuy nhiên, bây giờ hắn có tiền! 

Khương Hồng Dương? Khương Phàm vừa muốn đi vào cửa điện, đối diện đã đụng phải Nhị gia Khương gia - Khương Hồng Dương đang được thị vệ Khương gia vây quanh, đi theo phía sau là một người trung niên mập mạp. 

- Khương Phàm? - Nơi này là nơi ngươi có thể tới? 

Sắc mặt Khương Hồng Dương lập tức âm trầm xuống. 

Sinh Tử môn làm chuyện gì thế, mấy ngày đã qua còn không để hắn biến mất. 

- Nơi này hình như không thuộc về Khương Vương phủ, ngươi quản được sao? 

Khương Phàm bỏ bao y phục da thú xuống, bên trong tràn đầy tinh tệ, rất nhiều người chung quanh đều nhìn thẳng. 

- Vị này chính là Phàm công tử? 

Trêи mặt nam nhân mập mạp mang theo thói quen tươi cười. 

Hắn là người phụ trách Thiên Hoa điện ở Bạch Hổthành - La Nhất Tiếu! 

Khương Phàm không để ý đến bọn hắn, cõng bao y phục da thú lên đi vào đại điện. 

- Khương Nhị gia thật may, hắn thế mà còn sống. 

La Nhất Tiếu còn tưởng rằng Khương Hồng Dương đã bí mật xử lý Khương Phàm 

- Hắn sống không được mấy ngày. 

Khương Hồng Dương thấp giọng nhắc nhở La Nhất Tiếu: 

- Giúp ta khuyên nhủ điện hạ. Chỉ cần chuyện được làm thỏa đáng, không thiếu chỗ tốt của ngươi. 

- Tâm tư điện hạ, ngươi rất rõ ràng, ta chỉ có thể nói hết sức nỗ lực. 

- Bất quá, chỉ cần ngươi ổn định đám lão già trong Khương Vương phủ thì không sợ hắn trở lại nữa. 

La Nhất Tiếu cảnh giác nhìn chung quanh, đè ép thanh âm tới nhỏ nhất. 

- Hắn không chết, ta bất an. 

Đáy mắt Khương Hồng Dương hiện lên tia lạnh lùng, mang theo bọn thị vệ rời đi. 

Bên cửa sổ tầng cao nhất của Thiên Hoa điện, một nam tử mặc hoa phục cẩm tú chắp hai tay sau lưng đang nở nụ cười mỉm, nhìn một đoàn người Khương Hồng Dương phía dưới rời đi. 

Tướng mạo hắn đường đường, ngũ quan rõ ràng, thân hình cao lớn lại thẳng tắp, từ trong ra ngoài tản ra một cỗ khí chất phi phàm, áo bào xa hoa càng làm nổi bật lên một cỗ khí chất tôn quý. 

Hắn đứng đó không biết đang suy nghĩ gì. 

- Điện hạ! 

La Nhất Tiếu đi vào gian phòng, sau khi đóng kỹ cửa phòng liền cung kính thi lễ với nam tử một cái. 

- Hắn nói cái gì? 

Nam tử nhẹ giọng cười nói. 

- Vẫn hi vọng điện hạ có thể giết Khương Hồng Võ. 

- Khương Hồng Võ chết thì lão cẩu Khương Hồng Dương này sẽ không ngoan như hiện tại. 

- Điện hạ nói đúng lắm. Nhưng mà... 

- Có chuyện gì cứ nói thẳng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!