Lọc Truyện
Tiếng cười trầm thấp của Bắc Sách quanh quẩn bên tai An Cửu: "Có thể khiến nàng trở thành thiên hạ để nhất đố phụ, Bắc Sách ta đúng là đã tích đức mấy đời, chúng ta đã nói chỉ thuộc về lẫn nhau rồi, đời này sẽ không cho nàng đổi ý!"

"Tuân lệnh, vương gia!" An Cửu trêu đùa.

Phu thê hai người ôm lau, lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên lặng này, qua nửa ngày, hình như nghĩ tới việc gì đó, Bắc Sách lần nữa lên tiếng: "A Cửu, hôm nay nàng đến Cẩm Mặc Đường, sức khỏe gia gia sao rồi?"

An Cửu hơi nhíu mày: "Gia gia nhiễm phong hàn, thiếp đã gọi đại phu."

"Ta cũng đã lâu không gặp gia gia rồi." Bắc Sách thở dài. Mấy lần y đến Cẩm Mặc Đường đều bị gia gia lấy cớ mệt không gặp, ngay cả y cũng hết cách.

"Tâm nguyện lớn nhất của gia gia là bảo vệ Bắc vương phủ chu toàn, chàng đã làm được." An Cửu ngước mắt nhìn Bắc Sách, càng thấy đau lòng cho nam nhân này. Nếu biết thân thế của mình, biết gia gia sớm đã biết thân thế của y, y sẽ thế nào đây?

An Cửu vùi vào cái ôm của nam nhân, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Hôm sau, khi An Cửu tỉnh giấc Bắc Sách đã rời khỏi Lưu Li Hiên, An Cửu vừa rời giường, Hồng Linh ở ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức vào trong, bẩm báo: "Tiểu thư, người tỉnh rồi, mới sáng sớm trong cung đã phái người tới, nói là do Tiêu hoàng hậu ở Tê Phượng Cung phái tới đón tiểu thư tiến cung."

Đón nàng tiến cung?

Đãi ngộ bây giờ đúng là tốt hơn trước!

Nhớ công công truyền lời hôm qua, An Cửu cau mày: "Nguyệt quận chúa hả? Tiến cung gặp thì đã sao?"

An Cửu đứng dậy, phân phó Hồng Linh trang điểm, lúc tới Tê Phượng Cung, trong Tê Phượng Cung đã có mặt rất nhiều phi tần.

Thấy An Cửu đến, các phi tần vốn đang ngồi đều lập tức đứng dậy: "An Cửu vương phi..."

An Cửu không khỏi ngây ra: "Làm gì vậy? Sao các vị nương nương đều đứng lên thế? An Cửu tổn thọ mất. Các vị mau ngồi đi."

Các tiểu phi tần đều tươi cười lấy lòng, chỉ có Nguyên phi cười lạnh: "Sao có thể tổn thọ? Bây giờ tấu chương trong triều đều đưa đến Bắc vương phủ, bọn phi tần hậu cung chúng ta gặp Bắc vương phi đương nhiên phải tất cung tất kính."

An Cửu nhìn Nguyên phi, nhàn nhạt nói: "Ý của Nguyên phi là hiện tại An Cửu không nên hành lễ với người, mà là Nguyên phi nương nương phải hành lễ với An Cửu mới đúng phải không?"

Nguyên phi giật mình, không ngờ An Cửu không chút kiêng dè như thế, càng tức giận: "Thiên hạ Đông Sở Quốc này vẫn mang họ Bách Lý, Bách Lý hoàng thất mới là chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đông Sở Quốc, có một số người không nên coi mình là trời."

"Một số người mà Nguyên phi nương nương nói là chỉ An Cửu ta sao?" An Cửu nhếch mép cười.

"Bổn cung không ám chỉ ai cả, ai như thế thì tự biết!"

Bầu không khí lập tức trở nên giằng co, các phi tần ở đây đều nắm chặt khăn thêu, sắc mặt khác nhau.

Nguyên phi này đúng là to gan, hiện tại ngay cả hoàng đế cũng bị giam lỏng, Nguyên phi còn dám nói năng với An Cửu như thế, ai mà không biết An Cửu vương phi là báu vật trong lòng Bắc vương gia, chọc giận nàng chẳng phải tương đương chọc giận Bắc vương gia sao?

Các phi tần đều theo bản năng nhìn An Cửu, thầm lo lắng cho Nguyên phi, nhưng lại thấy An Cửu chỉ khẽ cười, nụ cười khiến người ta không thể nắm bắt.

"A, nếu thế thì ta phải hỏi cho rõ ràng mới được. Nhưng ta không biết thì có sao? Chẳng lẽ Nguyên phi nương nương muốn xử phạt ta?" An Cửu liếc nhìn Nguyên phi.

Sắc mặt Nguyên phi lập tức thay đổi: "Ngươi..."

Xử phạt? Không nói đến việc hoàng đế đang bị Bắc vương gia giam lỏng, cho dù hoàng đế không bị giam lỏng, cũng không ai dám trực tiếp động vào một sợi lông của An Cửu vương phi.

An Cửu mặc kệ Nguyên phi, đi đến giữa phòng, hành lễ với Tiêu Văn Tuệ ngồi ở chủ vị im lặng từ đầu đến cuối: "An Cửu thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Thái độ không để Nguyên phi vào mắt càng khiến bà ta tức giận.

Tiêu hoàng hậu nhìn An Cửu, tươi cười thân thiện: "Mau ngồi đi, ngươi đang có thai, đừng để bản thân mệt mỏi."

Tiêu hoàng hậu vừa dứt lời, Nguyên phi không nhịn được, chanh chua nói: "Sức khỏe của An Cửu vương phi kiều quý mọi người, đây là đạo lý gì thế hả, phượng hoàng thật ở trong cung nhận hết ủy khuất, còn phượng hoàng giả lại xuân phong đắc ý!"

Tiêu hoàng hậu liếc nhìn Nguyên phi, vẫn không nói lời nào như chờ xem kịch hay.

Hồng Linh không nhịn được mà phản bác: "Nguyên phi nương nương, vương phi nhà ta không hề trêu chọc người."

Phượng hoàng thật phượng hoàng giả gì chứ, rõ ràng là đang nhằm vào tiểu thư, khi nãy tiểu thư vừa tới Nguyên phi đã không chút nhân nhượng, tiểu thư nhà nàng là phi tần trong cung mặc cho bà ta bắt nạt à?

Không tự nhìn lại chính mình xem bản thân có mấy cân mấy lượng!

Nguyên phi đang tức giận, không ngờ tiểu nha đầu bên An Cửu lại đứng ra tiếp chiêu, càng bừng bừng khí thế: "Ngươi là cái thá gì? Trước mặt bổn cung há cho một nha hoàn như ngươi bừa bãi như thế? Có lẽ An Cửu vương phi bận quá, ngay cả nha hoàn cũng không có thời gian dạy dỗ, một khi đã vậy, bổn cung sẽ thay ngươi quản giáo. Người đâu!"

"Nương nương..." Cung nữ bên cạnh nơm nớp lo sợ. Nương nương muốn làm gì? Nàng biết khoảng thời gian này bà ta nghẹn khuất, nhưng cục tức này trút lên người ai đều được, tại sao bà ta phải nhắm về phía An Cửu vương phi?

Mọi người đều biết An Cửu vương phi là chủ tử không dễ chọc vào!

"Vả miệng ả cho bổn cung!" Nguyên phi lạnh giọng quát.

Không nói đến chuyện của hoàng đế, Tiêu hoàng hậu một tay che trời, không lẽ đứng trước An Cửu phi tần bọn họ cũng phải khom lưng sao?

Hôm nay, bà ta phải cho An Cửu biết hoàng cung này là thiên hạ của Bách Lý hoàng thất!

Hồng Linh cả kinh, không ngờ Nguyên phi lại bừa bãi như thế, nhưng nhìn cung nữ bên cạnh Nguyên phi, nàng không hề sợ: "Ngươi dám!"

Nàng là nha hoàn của tiểu thư, vả miệng nàng chẳng phải là đánh vào mặt mũi của tiểu thư sao?

Hồng Linh vừa hét lớn, các phi tần khác đều sợ hãi, bình thường tiểu nha hoàn bên cạnh An Cửu vương phi này trông có vẻ chỉ biết đi sau lưng chủ tử, ánh mắt hôm nay thế mà cũng có chút khí thế.

Cung nữ bên cạnh Nguyên phi bị Hồng Linh dọa, càng sợ hãi: "Nương nương..."

"Đồ vô dụng." Nguyên phi trừng mắt nhìn cung nữ bân cạnh, càng không cam lòng. Không dám? Bà ta đường đường là một trong tứ phi, ngay cả nha hoàn của một vương phi cũng không giáo huấn được sao?

Bà ta phải cho mọi người ở đây xem bà ta rốt cuộc có dám hay không!

Nguyên phi đứng bật dậy, đi tới trước mặt Hồng Linh, giơ tay tát Hồng Linh một cái, lạnh giọng quát: "Tiện tì, ở trong hoàng cung này há cho phép ngươi cao ngạo như thế?"

Hồng Linh sửng sốt, cắn răng nhìn An Cửu.

An Cửu bưng chung trà trước mặt lên, nhàn nhạt nói: "Sao thế? Bị người ta đánh chẳng lẽ còn nhẫn nhịn hả? Ta dạy ngươi phải nén giận khi nào? Nha hoàn của An Cửu ta, ngay cả ta cũng không nỡ đánh mắng như thế!"

Hồng Linh hiểu ý An Cửu. Nguyên phi này vả mặt mình chính là đánh vào mặt mũi của tiểu thư, cho dù bản thân có thể nhịn nhưng cũng phải che chở cho tiểu thư mới đúng!

Nguyên phi sao? Nàng không cố kỵ được nhiều đến thế!

Hồng Linh hít sâu một hơi, vung tay áo lên, tát Nguyên phi ngay trước mặt mọi người. Một tiếng bang vang vọng khắp phòng, những người khác nghe đều không khỏi run rẩy, lại nhìn mặt Nguyên phi, một dấu ấn năm ngón tay hiện rõ trên đó.

Nha hoàn này của An Cửu đúng là không chút thủ hạ lưu tình.

"Ngươi... Hay, hay lắm, đúng là vô pháp vô thiên, không có giáo dưỡng!" Nguyên phi trừng mắt nhìn chủ tớ An Cửu và Hồng Linh.

An Cửu khẽ cười: "Khiến Nguyên phi nương nương sợ hãi rồi. An Cửu ta trước giờ dạy dỗ thị nữ như thế, sau này đừng có nói thị nữ của AN Cửu không có giáo dưỡng nữa."

"Ngươi..." Nguyên phi càng tức giận, đột nhiên quỳ xuống, "Hoàng hậu nương nương, mọi chuyện vừa xảy ra người cũng chứng kiến rồi, An cửu này đúng là khinh người quá đáng!"

Tiêu hoàng hậu mỉm cười: "Nguyên phi, bổn cung quả thật đã chứng kiến từ đầu đến cuối, ngươi ồn ào đòi dạy dỗ thị nữ nhà người ta, người ta có chủ tử ở đây, đương nhiên không thuận theo. Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Nguyên phi ngươi cũng tát thị nữ người ta một cái rồi, coi như hòa nhau."

Hòa nhau? Sao mà được? Sắc mặt Nguyên phi thay đổi!

"Hoàng hậu nương nương, người rõ ràng nghiêng về phía An Cửu!" Nguyên phi vẫn không chịu buông tha. Bà ta là phi tần hậu cung, đối phương chỉ là một tiểu nha hoàn, sao có thể hòa nhau?

"Hướng về nàng ấy thì đã sao? Nguyên phi, chắc ngươi sẽ không cho rằng hậu cung này vẫn là hậu cung của ngày xưa đúng không?" Tiêu hoàng hậu nghiêm giọng.

Nguyên phi sửng sốt.

Tiêu hoàng hậu lại lên tiếng: "Hôm nay nếu đã không khỏe, Nguyên phi không cần tiếp tục ở đây nữa, lui xuống đi."

Mọi người đều giật mình, Tiêu hoàng hậu làm vậy nào phải cho Nguyên phi lui xuống, rõ ràng là đuổi bà ta đi!"

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Nguyên phi mất hết mặt mũi, tuy lòng còn nghẹn khuất nhưng cũng không thể mặt dày tiếp tục ở đây nữa, vì thế đứng dậy, rời khỏi Tê Phượng Cung.

Nguyên phi đi rồi, bầu không khí của Tê Phượng Cung vẫn hết sức quỷ dị, An Cửu nhìn gương mặt sưng đỏ của Hồng Linh, quan tâm nói: "Đi tìm thái y xin chút thuốc mỡ đi, ngươi ra tay cũng không nhẹ, không để cho Nguyên phi được lời!"

Mọi người nghe, lại nhìn ánh mắt của hai chủ tớ, càng sợ hãi. Sau này gặp hai người này vẫn nên cẩn thận một chút!

Thầm quan sát phản ứng của mọi người, An Cửu nghĩ có thể mượn việc này khiến đám đầu trâu mặt ngựa tự động tránh né cũng là chuyện tốt, chỉ là có vài kẻ... Nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, An Cửu nhìn Tiêu hoàng hậu, khẽ cười: "Nghe nói hoàng hậu mới ban phong một quận chúa, vậy quận chúa kia ở đâu? An Cửu cũng muốn nhìn thấy phong thái của quận chúa ấy một lần!"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!