Lọc Truyện

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn - Bản chuẩn

Tô Lam vừa bước vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị.

“Tổng giám đốc Quan, anh tìm tôi?” Tô Lam đi đến trước bàn làm việc, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Quan Triều Viễn.

Vừa mới ăn đậu hủ của bà đây, mà còn bày ra vẻ mặt như vậy với bà đây, chẳng lẽ kiếp trước bà đây thật sự mắc nợ anh sao? Tô Lam lẩm bẩm ở trong lòng.

"Tô Lam, đừng cho là tôi đã ngủ với cô một lần thì cô có thể bất chấp tất cả mà quyến rũ bắt tôi đi vào khuôn khổ, tôi nói cho cô biết, tôi không phải là người không có định lực như cô nghĩ đâu!" Quan Triều Viễn lạnh lùng cảnh cáo Tô Lam.

Chỉ mới nói mấy câu đã có thể chọc cho tính tình nóng nảy của Tô Lam bạo phát, cô không nhịn được mà xù lông nói: "Tổng giám đốc Quan, tôi không biết đã làm điều gì để cho anh có ảo giác rằng tôi đang quyến rũ anh, nhưng ngay bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, cho dù trên thế giới này chỉ còn mỗi mình anh là đàn ông đi nữa, tôi cũng không có hứng thú đối với anh!"

Quan Triều Viễn khịt mũi xem thường lời Tô Lam nói: "Tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ đạo đức giả như cô!"

"Tại sao tôi lại là đạo đức giả?" Tô Lam tức giận đến mức đè hai tay lên bàn làm việc ở trước mặt, nếu anh không phải sếp lớn, thì ngay lúc này cô khẳng định đã muốn đập bàn rồi.

Quan Triều Viễn liền duỗi tay ném một món đồ vật có màu hồng phấn lên trên bàn, chán ghét nói: “Cô dám nói thứ này không phải cô đi?”

Tô Lam cúi đầu nhìn đến chiếc quần lót dùng một lần có màu hồng phấn đang nằm trên bàn làm việc, cô không khỏi sững sờ ngay tại chỗ!

Trời ạ! Tại sao nó lại ở trong tay của Quan Triều Viễn? Mấy ngày nay cô không có về nhà, cho nên đã mua một tá quần lót dùng một lần để thay đổi ở công ty, chiếc quần nhỏ màu hồng phấn mặc ở bên trong này chính là cái sáng nay cô vừa thay ra.

Trách không được cô có tìm như thế nào cũng không tìm thấy cái quần nhỏ này để đem đi bỏ, hiện tại cô đột nhiên nhớ tới, chắt lúc cô tắm xong đã đặt nó ở trên bồn tắm, nhưng mà lúc sáng rời đi cô lại quên không cất nó đi!

Trách không được Quan Triều Viễn lại cho rằng cô muốn quyến rũ anh, điều này thật quả thật có chút làm người ta phải tưởng tượng.

Trong lúc nhất thời, mặt của Tô Lam lúc đỏ lúc trắng, há miệng cũng không biết nói cái gì.

Trời ạ! Cô thật sự muốn tìm một cái khe để chui vào, không bao giờ muốn ra nữa. Thật sự quá mất mặt!

Ngay sau đó, Tô Lam lập tức bay nhanh tới chụp lấy chiếc quần nội y màu hồng phấn kia nhét vào trong túi của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên, không sợ mà đối mặt với ánh mắt của Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, thứ này thật sự là của tôi, nhưng do tôi không cẩn thận làm rơi, tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ hay ý tưởng gì cả, là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!