Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

Nhìn thấy bàn tay của Trần Viễn càng lúc càng cách cơ thể của mình càng gần, Trần Hâm không khỏi hoảng sợ, hét lên một tiếng. Thế nhưng, ngay lập tức âm thanh của hắn liền trở nên nín bặt. Bởi vì, cổ họng của Trần Hâm lúc này đã bị Trần Viễn bớp nát.

“Hừ!”

Trong miệng hừ lạnh một tiếng, Trần Viễn rất gọn gàng liền đem thi thể của Trần Hâm vứt xuống dưới mặt biển.

Đứng ở một bên, đám binh sĩ địch quốc đều không có phản ứng gì, nhất là gã sĩ quan chỉ huy trên tàu chiến, càng dùng một loại ánh mắt thú vị, đánh giá Trần Viễn một phen.

“Thật không nghĩ đến, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, Chiến Thần!”

Nghe được gã sĩ quan chỉ huy vậy mà nhận ra được mình, việc này cũng không khiến cho Trần Viễn cảm thấy quá mức bất ngờ. Dù sao, nhiều năm như vậy chinh chiến ở trong quân đội, anh cũng không phải là chưa từng đối mặt với quân đội của đối phương. Bất quá, bình thường song phương đều vô cùng hiểu ý, không ai động chạm gì đến ai. Hiện tại, đối phương vậy mà dám dẫn binh tiến đến sát eo biển, việc này để cho Trần Viễn có loại cảm giác cực kỳ quái dị.

“Quý quốc dẫn quân đến trên lãnh thổ của chúng tôi, ắt hẳn ngài tổng thống của quý quốc đều đã biết rõ hậu quả mà mình cần phải gánh chịu rồi, phải không?”

Đối mặt với quân đội của kẻ địch, Trần Viễn không chút nao núng, vẫn thản nhiên nhìn lấy sĩ quan chỉ huy của đối phương cười nói một cách cực kỳ tự nhiên.

“Hậu quả? Chúng ta thì sẽ gánh phải hậu quả gì? Nhiều năm như vậy, các người cho rằng vì sao chúng ta không dám tiến đánh Đại Việt? Chẳng qua là bọn ta không có lý do thỏa đáng mà thôi. Hiện tại, thế giới này đã biến thiên, vũ lực không chỉ là biểu trưng cho sức mạnh của một quốc gia, mà nó còn đại diện cho khả năng thôn tính của quốc gia đó. Nể tinh ngươi cũng là một vị Chiến Thần trong quân đội, ta có thể thay mặt ngài Tổng thống, để cho người là ra lựa chọn đứng đắn. Một là thần phục trước chúng ta, hai là nhìn lấy toàn bộ Đại Việt bị quân đội của đế quốc chúng ta giày xéo!”

Lúc nói ra những lời này, trên người của viên sĩ quan chỉ huy cao cấp trên tàu chiến đột nhiên phát ra một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, một trận sóng to gió lớn ầm ầm nổi lên. Nước trên mặt biển vậy mà cuồn cuồn dâng trào, tạo thành một đầu thủy quái, nhìn lấy Trần Viễn chằm chăm.

Thấy được một màn này, toàn thể binh sĩ của đế quốc đều đồng thanh reo hò một trân. Mà ánh mắt của Trần Viễn lại khẽ híp lại. Lần thứ hai nghe được đối phương nhắc đến hai chữ biến thiên, lại nhìn khí thế hung hang của đối phương, trong lòng Trần Viễn không khỏi suy tư, như nghĩ đến chuyện gì đó.

Bất quá, lúc này đối phương nếu đã dám trực tiếp ra tay với anh, anh cũng không cần khách khí.

“Thật sao?”

Tiếng nói của Trần Viễn vừa dứt, thân hình của anh vậy mà cấp tốc lao đi, hướng về phía viên sĩ quan chỉ huy ở trên tàu chiến lao tới. Thấy được cảnh tượng này, ánh mắt của viên sĩ quan không khỏi lộ ra một trận sát ý.

“Muốn chết!”

Ngay lập tức, con thủy quái do nước biển ngưng tụ đột nhiên lao tói, trực tiếp há miệng dự định đem Trần Viễn nuốt vào trong bụng.

Thế nhưng, miệng của con thủy quái này vừa mới mở ra, quyền kình lập tức liền đánh tời.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân hình của con thủy quái đều bị một quyền này của Trần Viễn đánh cho vỡ nát, trực tiếp rơi xuống mặt biển, hóa thành từng trận bọt nước.

“Làm sao có thể?!”

Thấy được uy lực một quyền của Trần Viễn, gã sĩ quan quân đội thoáng hơi có chút giật mình. Bất quá, bản thân hắn cũng là một gã dị năng giả, đẳng cấp đã đạt đến SS, tương ứng với cảnh giới đại tông sư của võ giả.

Thế nên, chỉ hơi thoáng giật mình một chút, trong miệng của hắn lúc này mới phát ra một trận âm thanh hừ lạnh. Đồng thời, ở ngay trước người của gã sĩ quan chỉ huy tàu chiến đột nhiên xuất hiện một tấm lá chắn bằng kim loại.

Ầm!

Một quyền này của Trần Viễn cứ như vậy trực tiếp nện thẳng lên trên tấm chắn ở trước người của gã sĩ quan chỉ huy. Chỉ là, mặc dù một quyền này Trần Viễn đánh ra lực lượng không nhỏ, thế nhưng bề mặt của nó chỉ hơi chân động một chút, quyền kình của Trần Viễn cũng không có cách nào đem nó đánh vỡ.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Anh cũng không biết tấm chắn trước mặt này làm từ vật liệu gì, nhưng so về độ cứng rắn, nó rõ ràng còn muốn cứng rắn hơn hợp kim rất nhiều lần.

Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian thở dốc, một trận sóng biển ầm ầm dâng lên. Ngay sau đó, một đoàn thủy long hiện ra, đem thân thể của Trần Viễn vây ở bên trong.

Nhất thời, Trần Viễn có loại cơ thể như bị đè ép, thủy long bất cứ lúc nào cũng có thể đem bản thân siết đến vỡ nát. Bất quá, Trần Viễn ngược lại cũng không có sợ hãi, bàn tay của anh hơi khẽ nâng lên một cái. Ngay lập tức, một đoàn hư ảnh phượng hoàng xuất hiện ở trong tay của anh.

Thủy có thể khắc hỏa, nhưng hỏa cũng không nhất định sẽ bị thủy tùy tiện thủ tiêu. Huống hồ, ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn cũng không phải là phàm hỏa, đây là Phượng Hoàng Chân Hỏa, so với thủy long mà gã sĩ quan chỉ huy kia tạo ra không cùng một loại cấp bậc.

Chính vì thế, hỏa phượng vừa mới hiện ra, thủy long lập tức liền bị bóc hơi. Chỉ chưa đầy nửa hơi, toàn bộ mặt biển lúc này đều bị bóc lên một trận sương mù, đem toàn bộ tàu chiến đều bao phủ lại.

Thấy được một màn này, thần sắc của gã sĩ quan chỉ huy rốt cuộc cũng không thể nào bình tĩnh được nữa. Hắn đã cảm nhận được ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn thật sự không quá bình thường. Huống hồ, ngọn lửa này vậy mà có thể trực tiếp đem dị năng của hắn hủy đi.

Trong lúc nhất thời, gã sĩ quan chỉ huy không khỏi gấp gáp, vội vàng hô lên: “Các ngươi còn chờ gì nữa? Nổ súng, giết chết hắn!”

Đến lúc này, gã sĩ quan chỉ huy đã không còn có ý định đem Trần Viễn thu phục trở thành thủ hạ dưới trướng nữa. Hắn muốn để cho Trần Viễn nhìn thấy, việc chóng lại quân đội của đế quốc thì phải nhận lấy hậu quả như thế nào.

Thế nhưng, hắn cũng đã quên mất, đối mặt với võ giả cấp độ giống như Trần Viễn, súng đạn đều không có bất kỳ tác dụng gì.

Đoành!

Đoành!

Tiếng súng liên tục nổ lên, thế nhưng thân hình của Trần Viễn giống như tàn ảnh, súng đạn hoàn toàn không có cách nào chạm tới. Thậm chí, ngay cả quần áo trên người của anh cũng không hề có một chút nếp nhăn.

“Hừ, toàn là một lũ vô dụng!”

Từ bên trong tàu chiến, một trận âm thanh tức giận đột nhiên nổi lên. Sau đó, một cỗ khí thế so với gã sĩ quan chỉ huy còn muốn mạnh mẽ hơn, cấp tốc phóng xuất ra bên ngoài.

Ngay lập tức, một đám binh sẽ đều không khỏi sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống sàn tàu. Cho dù là gã sĩ quan chỉ huy, lúc này cũng run rẩy cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng về phía đối phương.

Đến lúc này, một bộ cơ giáp đột nhiên từ phía bên trong tàu chiến nện lấy bước chân nặng nề, chậm rãi bước ra ngoài.

Mà nhìn thấy một màn này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi cảm thấy kinh dị. Bởi vì, bên trong cơ giáp vậy mà có được khí tức sinh mệnh. Hơn nữa, đối phương dường như nắm giữ một loại lực lượng nào đó, hoàn toàn khác hẳn so với võ giả nhân loại.

“Đây là?!”

Trần Viễn đang muốn mở miệng lên tiếng hỏi thăm, âm thanh bên trong cơ giáp đã lần nữa vang lên.

“Nhân loại, bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống thần phục với bổn vương, bổn vương sẽ tha ngươi một mạng!”

Nghe được lời này, lại nhìn thấy ánh sáng lấp lóe bên trong hốc mặt của cơ giáp, Trần Viễn không khỏi trầm mặc một lúc. Bất quá, đối phương còn đang nghĩ rằng Trần Viễn đã bị khí thế của mình hù dọa. Đột nhiên, thân hình của Trần Viễn vậy mà ở ngay trước mặt vô số binh sĩ biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, thân ảnh của anh hiện ra, chỉ cách tầm mắt của cơ giáp không đến vài centimet.

“Hừ, nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một chút lực lượng này của ngươi, còn có thể đánh bại được bổn vương hay sao?”

Thấy được thân hình của Trần Viễn hiện ra, âm thanh ở bên trong cơ giáp cũng không lộ ra một chút hốt hoảng. Thậm chí, đối phương còn có một ít châm chọc, trực tiếp mở rah ai mắt, bên trong phóng rah ai đoàn ánh sáng màu đỏ, trực tiếp chiếu thẳng về phía Trần Viễn.

Oành!

Hai vệt ánh sáng giống như hai đoàn thần quang, trực tiếp xuyên thẳng về phía Trần Viễn, đánh rơi xuống mặt biển, tạo thành một trận biển động kịch liệt. Trên mặt biển, lúc này nổi lên vô số cá tôm. Thậm chí, có vài đầu kinh ngư, trực tiếp bị xuyên thủng thân thể, thi thể cắt ra làm nửa, nổi lềnh bềnh ở trên mặt nước.

Thấy được một màn này, không ít binh sĩ lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Thế nhưng, ánh mắt của cơ giáp lại không ngừng đảo quanh, giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó.

“Ngươi là đang tìm kiếm ta sao?”

Bất chợt, một trận âm thanh trầm thấp vang lên. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cũng không biết từ lúc nào trôi nổi ở trên không trung, chỉ cách đỉnh đầu của bộ cơ giáp này không đến nửa mét. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không hề nói nhảm, đưa tay vỗ xuống một chưởng.

Ầm!

Một chưởng này của Trần Viễn mang theo khí thế hủy diệt, trực tiếp đem lớp vỏ ngoài của cơ giáp đánh lõm xuống một cái hõm sâu, in dấu bàn tay rõ ràng.

“Ngươi…”

Từ bên trong cơ giáp, một trận âm thanh vô cùng hốt hoảng vang lên. Bất quá, đối phương vừa mới mở miệng, bàn tay của Trần Viễn lại lần nữa đánh xuống. Liên tiếp những tiếng binh binh bang bang vang lên, đem lớp vỏ ngoài của cơ giáp đánh cho không còn hình dạng.

Thấy được một màn này, đám binh sĩ trên tàu lại thêm lần nữa trợn to hai mắt ra nhìn. Cho dù là gã sĩ quan chỉ huy, lúc này cũng chấn kinh đến khó có thể tin được.

“Hắn… làm sao có thể làm được chuyện này?!”

Bất quá, lúc này cũng không có ai đáp lại câu hỏi của đối phương. Toàn bộ cơ giáp lúc này đã bị Trần Viễn đánh thành sắt vụn, rơi lả tả ở trên mặt biển.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!