Vừa bước vào cửa, xung quanh đã ném tới hàng chục ánh mắt nóng rực.
Đám người ăn cơm ở đại sảnh kinh ngạc nhìn năm mỹ nữ, khẩu vị cũng ngon hơn nhiều.
Vương Tư Kỳ đi tới trước quầy lễ tân đặt một phòng riêng, sau đó sáu chị em họ bước vào phòng lặng lẽ chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã bưng tới mười mấy đĩa thức ăn, xếp đầy ắp bàn ăn.
“Gần đây thời tiết chuyển lạnh, em trai phải uống nhiều canh kỷ tử thịt dê để bồi bổ.”
Vương Lạc Lạc cầm muỗng lên múc cho em trai một bát canh nóng. Tiểu Kha yếu ớt giơ tay lên, nhỏ giọng hỏi mình có thể uống coca không. Vừa dứt lời, các cô gái đều trưng khuôn mặt nghiêm túc, lên tiếng cự tuyệt.
“Em trai phải ăn nhiều cơm vào, bây giờ đang trong thời kì phát triển cơ thể, phải ăn nhiều, vậy mới cao lớn được.”
Vương Anh ngồi bên cạnh Tiểu Kha cầm đũa lên, không ngừng gắp thức ăn vào trong bát nhỏ của cậu, rất nhanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tiểu Kha vùi đầu ăn cơm, ăn rất hăng say, nhìn trông rất ngon miệng.
Trên bàn ăn, sáu chị em vừa nói vừa cười, khung cảnh vô cùng hài hòa.
Biệt thự nhà họ Vương. Lữ Thiến đi cùng Tiểu Thúy xuống lầu.
Bà ta tựa như khinh thường tất cả mọi thứ của nhà họ Vương, nhìn cái gì cũng không thoải mái.
“Tiểu Thúy, đi mở tivi lên, trải thêm tấm thảm lên sô pha.”
Cô hầu gái lập tức chạy đi tới phòng khách, đầu tiên là mở tivi, sau đó tìm một tấm thảm mới toanh trải lên trên ghế sô pha.
“Làm cũng tốt đấy, cô tinh ý hơn những người giúp việc khác nhiều.” “Lần này quay về Kinh Đô, tôi đang suy nghĩ dẫn theo cô về nhà chính.” “Ở đó tốt hơn nhiều so với cái Ma Đô nhỏ bé tồi tàn này.”
Tiểu Thúy kích động khom người cảm ơn, đáy lòng bất giác dâng lên một sự kiêu ngạo.
Phu nhân trước mặt này chính là phu nhân đến từ Kinh Đô, nếu như bám vào. được cành cao này,...
Lữ Thiến ngồi lên sô pha, tùy ý chọn kênh.
Một tiếng động trong đại sảnh truyền ra bỗng thu hút sự chú ý của bà ta, giương mắt nhìn lên, dì Lam đang cẩn thận lau chùi đồ đạc trong nhà.
Khi bà ấy ngẩng đầu lên lau mồ hôi, vừa hay nhìn thấy phu nhân và Tiểu Thúy ở trong phòng khách.
“Này, thấy tôi sao còn không mau tới để phục vụ?”
“Tôi thấy nhà họ Vương ở Ma Đô thật chẳng có quy củ gì, Tứ đệ không biết quản lý người giúp việc hay sao?”
Giọng nói mỉa mai làm cho dì Lam khẽ sững sờ, sau đó bà ấy dừng tay lại, đi vào trong phòng khách.
“Vị phu nhân này, xin hỏi bà là,...”
Lữ Thiến mới tới sáng nay, mà sáng sớm bà ấy đã đi ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, nên chưa gặp mặt bà ta.
Nhưng cho dù thế nào, thì thái độ của vị phu nhân trước mặt này khiến cho dì Lam rất không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!