- Có vội không?
Trần Thương lắc đầu:
- Cứ ổn định là được.
Ông Dương gật đầu.
Sau khi xe nổ máy, giám đốc và bác sĩ phụ trách Trung tâm Y tế thị trấn Nam Kiều ở phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Một người bệnh cao tuổi lại tình trạng khó như vậy thực sự là gánh nặng cho họ, từ hôm qua đến nay đã là hai ngày rồi, hai người họ đều đã cố gắng hết sức.
Không phải họ không muốn làm việc chăm chỉ mà thực sự khả năng có hạn.
Khi lão Dương lái xe, thường có một thói quen tốt đó là thông báo trước cho Trần Thương biết khi đi vào con đường có điều kiện xấu.
Tiểu Lâm nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng đặt máy theo dõi điện tâm đồ cho người bệnh.
Cả quãng này, ba người họ đều phải xem - TV -!
Trên màn hình nhỏ này, giá trị và đường cong của xung là điều mà ba người lo lắng.
Khoảng cách 100 km, tính toán có lẽ khoảng hai ba tiếng đồng hồ.
Đường núi hiểm trở, lên dốc cũng đã lo lắng, mà xuống dốc thì càng lo lắng hơn
Con trai cả của bà cụ đặt tay mẹ mình vào lòng bàn tay, không khỏi thở dài.
Đây là lần đầu tiên anh ta quan sát mẹ mình một cách nghiêm túc như vậy, và cũng thân thiết nắm bàn tay vất vả một đời của mẹ để chăm sóc mình.
Mu bàn tay nhăn nheo, thô ráp nứt nẻ, lòng bàn tay và các đốt ngón tay có nhiều lớp chai sần, đường chỉ tay phủ đầy lòng bàn tay, không có một chút bóng dáng nào, năm tháng đã hao mòn đi đường chỉ tay rõ ràng của mẹ.
- Bác sĩ, anh nói xem ... mẹ tôi có thể cứu được không?
Người đàn ông không đợi Trần Thương trả lời, mà tự mình thở dài một hơi, sau đó lại nói, dường như không phải là đang hỏi Trần Thương mà như tự hỏi với chính mình.
Mẹ tôi sống khổ vất cả một đời, vừa mới được hưởng thụ nhàn rỗi không được bao lâu, không ngờ lại gặp phải căn bệnh quái ác này, cha của chúng tôi mất sớm, cả bảy anh chị em đều là do mẹ tần tảo vất vả nuôi dạy.
- Gia đình ngày một khấm khá hơn, mọi người đều thành gia lập nghiệp, năm nay đứa em trai và em gái út cũng kết hôn, không ngờ mẹ tôi lại bị bệnh này.
- Thực ra, chúng tôi cũng biết mẹ đã lớn tuổi như vậy, nếu là nhồi máu cơ tim hoặc vỡ tim, ca phẫu thuật này khó có thể thành công.
Nhưng than la con trai con gai, sao co the thay chet ma đứng nhìn được?
Một mình mẹ trồng mười lam sao ruộng để cho các con ăn học thành người, hiện tại ai cũng ổn định cả rồi, mẹ lại mắc phải bệnh này.
- Tôi nghĩ, chỉ cần để mẹ có thể nhìn thấy hai đứa em trai em gái của tôi hoàn thành xong việc kết hôn của chúng nó, thì mẹ cũng có thể yên tâm hơn rồi.
Nói xong câu cuối cùng, người đàn ông thô kệch không khỏi thờ dài.
Đôi mắt anh ta đỏ bừng vì nước mắt.
Người ta thường nói nước mắt của đàn ông rất khó chảy ra, nhưng bởi vì ân tình nuôi dưỡng của cha mẹ cao như núi.
- Cho nên, dù giải cứu thành công hay không, đều phải chữa trị, tiêu hết tiền thì cũng có thể kiếm lại sau! Nếu mẹ không còn nữa, thì thực sự không thể kiếm lại được nữa!
Noi nhu the nao ... thi chi can co gang het sức la được!
Tiêu Lâm hơi cảm động trước lời anh ta, không khỏi nói:
Chú à, chú đừng lo lắng, bác sĩ Trần rất giỏi, một khi anh ấy xuất trận, thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu!
Trần Thương gật đầu.
Chỉ là, điều gì càng lo lắng thì điều đó lại càng nhanh chóng ập tới, lúc ở trong thôn, còn chưa có vấn đề gì.
Nhưng ngay khi họ vừa lên đường cao tốc, chuông báo của màn hình điện tâm đồ vang lên, khiến Trần Thương và tiểu Lâm hoảng hốt!
Nó vẫn đen!
Trần Thường ngước nhìn lên: huyết áp giảm mạnh, nhịp tim tăng, và hơi thở bắt đầu gấp gáp!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!