Trần Thương gật đầu:
- Còn có một lần, có một người bệnh sau phẫu thuật cắt bỏ phần lớn dạ dày, nữ, hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất có tiền, tôi nói với cô ta hiện tại trên cơ bản không cần uống quá nhiều thuốc, tĩnh dưỡng là được rồi.
- Mà người ta hỏi tôi có thể cho chút thuốc về uống hay không, tôi kê đơn thuốc bảo vệ dạ dày, hơn năm mươi khối một hộp, lấy hai hộp.
- Thế nhưng mà người ta xuống lầu, căn bản không có lấy thuốc, đã đứng dậy
đi!
Trương Thuần nói:
- Cậu biết vì sao không?
Trần Thương gật đầu:
- Lúc ấy không biết, sau này biết rõ.
- Tôi ấy, tôi cảm thấy có thể là người bệnh cảm thấy ta nói có đạo lý, tĩnh dưỡng thì tốt, không cần uống thuốc.
- Sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, là bởi vì người ta cảm thấy 100 khối tiền này căn bản không thỏa mãn được nhu cầu trong lòng!
Đây là cảm khái lớn nhất của Trần Thương trong những năm gần đây!
Đến bệnh viện Minh Thành, đối với anh mà nói không phải một đoạn thời gian lãng phí, bởi vì ở đó, Trần Thương học được rất nhiều điều mà các bệnh viện công không thể học được.
Chính là tác dụng an ủi của thuốc trị liệu.
Lão La một mặt mờ mịt:
- Đây cũng là vì muốn tốt cho người bệnh, bản thân thuốc vốn đã có tác dụng phụ.
Trương Thuần nói thay cho Trần Thương:
Lão La, cau không hiểu ha, vậy thì để toi nói cho cậu biết!
Nếu như nói như vậy, cô ấy cũng sẽ không đến bệnh viện, mà nếu người ta đến bệnh viện là do người ta có nhu cầu!
Có thể là thân thể không có vấn đề gì lớn, có thể cô ta có vấn đề về tâm lý, cô ta cho rằng đây là một ca phẫu thuật rất lớn, sau phẫu thuật chắc chắn phải dùng một vài loại thuốc để bồi bổ một chút, mà anh chỉ kê đơn thuốc hơn một trăm tệ, đối với người có thân phận như cô ta mà nói thì xử lý quá đơn giản!
- Thương nhi nói người ta rất giàu, người này đi xe BMW tới, không có loại thuốc và phí trị liệu cao từ một nghìn tệ trở lên, cô ta sẽ cảm thấy cậu ấy không quan tâm tới bệnh của cô ta, hoặc nghĩ bác sĩ như cậu không đủ năng lực.
Lão La sửng sốt một chút:
- Thế nhưng ... Làm thể nào để tiêu hơn một ngàn tệ?
Trương Thuần cười nói:
- Có thể kê một số thuốc bổ và tập vật lý trị liệu, khi cậu vừa tới bệnh viện, câuuj sẽ được phát một danh sách thuốc và các loại trị liệu, cậu phải xem kỹ một chút!
Mỗi khoa khác nhau có thể học hỏi lẫn nhau trong việc điều trị bệnh, cậu ấy à, ở bệnh viện tư nhân, chỉ cần làm tốt hai việc là cậu có thể kết hợp nhuần nhuyễn được, một là hiểu lãnh đạo, hai là hiểu người bệnh. Còn mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau thì thôi bỏ đi.
Những lời Trương Thuần nói với lão La hơi rộng lớn, không giống với Trần Thương và Trương Thuần, La Châu đến từ bệnh viện công, thậm chí cũng chưa từng cân nhắc qua việc đến bệnh viện tư nhân.
Anh ta căn bản không hiểu gì về mô hình hoạt động của bệnh viện tư nhân.
- Đại Lãng, cậu nói cho tôi nghe một chút thôi, tôi thật tò mò.
Trương Thuần gật đầu cười một tiếng:
- Cậu có biết giữa bệnh viện công và bệnh viện tư nhân khác nhau ở chỗ nào không?
Lão La không chút nghĩ ngợi nói:
- Kiếm được nhiều tiền hơn!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!