Lọc Truyện
Cuối cùng cũng bắt được cây nấm rồi! (CP phụ)

Sau khi Văn Nhân Nhất quay trở lại, về cơ bản là Diêu Nguyệt đã “truyền đạt” lại một cách trung thực những lời phê bình của thầy Trương dạy Mỹ thuật cho anh, cô chỉ lược bỏ một vài từ ngữ có phần hơi quá khích và không đề cập đến cái “mười năm” đó mà thôi.

Cô thấy Văn Nhân Nhất cũng đáng thương thật. Nếu cậu trai này đã tự tin một cách mù quáng như thế, thì thôi, cứ để cho anh tự tin một chút đi vậy, cũng không nên đả kích anh làm gì.

Khi còn là học sinh lớp mười, Văn Nhân Nhất chỉ biết kéo cô đi ăn trưa, ăn xong thì lại “đường ai nấy về”.

Sau cái lần vào năm lớp mười một ấy, có vẻ như Văn Nhân Nhất thích kéo cô đi ăn sau giờ học hơn.

Diêu Nguyệt luôn cảm thấy mình là một người có ý chí rất mạnh mẽ, nhưng mỗi khi đối mặt với chuyện cô không đồng ý, thì Văn Nhân Nhất đều sẽ có vô số cách để khiến cô phải “đầu hàng”, chẳng hạn như, lần nào anh làm nũng thì cô cũng sẽ…

Haiz.

Đường đường là một “đấng nam nhi”, vậy mà, cứ mở miệng ra là lại làm nũng, nhõng nhẽo còn hơn cả con gái, thế thì có thật sự tốt hay không?

Tất cả là tại anh ấy, tại anh ấy không có liêm sỉ. Diêu Nguyệt nghĩ.

Lần thứ ba họ cùng đi ăn tối với nhau trong học kỳ này, rơi vào ngày lễ Giáng sinh, ngay trước kỳ thi cuối kỳ.

Văn Nhân Nhất “nổi máu” lãng mạn, anh chọn một nhà hàng cách trường học khá xa, nên hai người phải bắt xe để đến đó. Nhưng sau khi ăn xong, không biết Văn Nhân Nhất bị ma nhập hay gì nữa, mà anh cứ nhất quyết phải kéo cô theo để đi bộ về trường.

“Chỉ có hai mươi, không, mười lăm phút là đủ rồi…” Văn Nhân Nhất tiếp tục nói: “Tôi nhớ rồi, hôm nay là sinh nhật con gái của lão Mã, chắc chắn là thầy ấy không có ở trong lớp đâu.”

Diêu Nguyệt từ chối: “Vậy thì tôi vẫn sẽ đến muộn, nếu chẳng may lão Mã quay lại kiểm tra thì sao!” Nói rồi, cô đi qua bên đường để bắt xe.

“Này, “Nấm lùn”, em đợi một chút…” Văn Nhân Nhất đuổi theo cô: “Chúng ta đi bộ về thì cùng lắm em chỉ trễ có năm phút thôi, thật đó.”

“…”

“Nghe tôi đi mà, nếu lão Mã có hỏi, thì em cứ nói mình bị đi nặng là được rồi.”

“…?”

Diêu Nguyệt định đá anh một cái, nhưng vì chân quá ngắn, nên cô đã bị đá hụt vào không trung như thế đấy.

Cô mở to mắt ra mà trừng anh: “Anh mới bị đi nặng đấy!”

“Hả? Đi nặng thì có sao đâu?” Văn Nhân Nhất ngây thơ chớp chớp mắt: “Có ai không đi nặng đâu? Tiên nữ cũng phải đi nặng mà, đúng không?”

“…” Diêu Nguyệt không thể nói thêm gì nữa.

“À, đúng rồi…” Anh trầm ngâm một lúc rồi lại nói tiếp: “Đúng là nấm thì không có đi nặng thật.”

“…”

Người này có bệnh, bệnh không hề nhẹ một chút nào cả.

Diêu Nguyệt tức giận quay người đi qua bên kia đường để đợi xe, nhưng Văn Nhân Nhất đã nhanh chóng ôm lấy cánh tay cô, thuyết phục tới lui một lát, cuối cùng thì cô vẫn đồng ý với anh.

Vì đang là mùa đông, nên Diêu Nguyệt ăn mặc dày như là một quả bóng tròn vậy. Bên tai thì cứ vang vọng những câu nói vô nghĩa đầy quen thuộc của anh, còn cô thì đáp anh câu được câu chăng, so với lúc đầu thì bầu không khí giữa họ bây giờ đã trở nên tốt hơn nhiều rồi.

“Này, “Nấm lùn” à.”

“Hả?”

“Sắp qua năm mới rồi…” Văn Nhân Nhất ngập ngừng: “Tôi nhớ là, vào cuối tháng Mười năm ngoái, tôi đã tỏ tình với em, đúng không?”

“…”

Bước chân Diêu Nguyệt hơi chậm lại, cô không biết tại sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này.

Cô “Ừm” một cách đầy thận trọng.

Cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Văn Nhân Nhất: “Sao thế… hả?…”

“Không có gì…” Anh nói: “Chỉ là, cảm thấy không dễ dàng gì thôi. Mẹ nó, thì ra là tôi đã kiên trì lâu đến vậy rồi, ha ha ha ha ha.”

“Kiên trì? “ Diêu Nguyệt sửng sốt: “Kiên trì cái gì cơ?”

“Theo đuổi em.”

“…”

Anh trả lời quá nhanh và quá nghiêm túc, anh làm cho Diêu Nguyệt không kịp chuẩn bị tinh thần, nên cô phải nhanh chóng quay mặt đi.

Văn Nhân Nhất nói: “Tính ra thì tôi còn kiên trì trong một chuyện khác nữa.”

“… Sao cơ?”

“Vì em mà học vẽ.”

“…”

Diêu Nguyệt lại bối rối: “Từ lúc nào lại trở thành anh học vẽ vì tôi rồi?”

Chẳng phải đó chỉ là ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu anh thôi à?…

Văn Nhân Nhất cười, anh “xuỳ” một tiếng và nói: “Thật ra, từ nhỏ tôi đã vẽ rất xấu rồi, chỉ việc nhìn vào một cây nấm và vẽ theo nó thôi, mà tôi cũng có thể vẽ ra một cái gì đó rất khủng khiếp, không thể nhìn ra được vật thể ban đầu là gì.”

“…”

Anh không hề ghét hội họa, chỉ là do anh không hiểu về nó mà thôi. Hơn nữa, cũng chưa từng có ai phổ cập các kiến thức liên quan đến nó cho anh nghe bao giờ. Với anh mà nói, những thứ học được trong giờ Mỹ thuật là những thứ gì đó rất trừu tượng, hiểu đơn giản thì nó giống như là việc lấy màu tạt vào tờ giấy trắng ấy.

Muốn học, là vì cô.

Bởi vì muốn vẽ về cô.

“… Lúc tôi đến tìm em trong kỳ nghỉ hè của năm lớp mười, khi tôi thấy người họa sĩ trong công viên chỉ mất có mười phút thôi mà đã vẽ xong bức tranh chân dung về em, còn vẽ rất đẹp nữa. Không chỉ có thế…” Anh dừng lại và hồi tưởng lại khi ấy: “Tôi nhớ là em rất thích nó, trên đường về, em vừa khen vừa cầm nó không rời tay.”

“…”

Diêu Nguyệt nhịn không được lên tiếng: “Nào có đến mức ấy đâu…”

“Có đó…” Văn Nhân Nhất đưa tay ra vuốt tóc cô: “Nếu không thì, mẹ nó, tôi đâu cần phải ghen tị với bức tranh đó đến thế làm gì?”

“…”

Hai mắt Diêu Nguyệt mở to ra, mặc dù Văn Nhân Nhất trước mắt cô bây giờ vẫn là một anh chàng có vẻ ngoài vô lo vô nghĩ, nhưng chắc chắn là anh không hề nói dối.

Trong lòng cô dâng trào một nỗi niềm khó tả.

Trình độ của người này… đúng là có hạn thật, anh học vẽ cực kỳ khó khăn, mỗi lần học xong lớp Mỹ thuật thì anh đều lôi cô ra mà ríu rít kể khổ rất rất lâu.

Cô hỏi lại một lần nữa: “… Anh học là vì lý do này thật à?”

“Tất nhiên rồi, ông đây gạt em làm cái gì cơ chứ…” Anh rút tay lại, nói: “Còn lý do khác là do bố mẹ tôi cũng định cho tôi học một cái gì đó rồi, nhưng, chỉ là họ không ngờ tôi lại chọn học Mỹ thuật mà thôi.”

“…”

“Vì, dù gì thì tôi cũng là người vẽ xấu có tiếng mà.”

“…”

Rẽ vào thêm một khúc ngoặt nữa, trước mắt họ đã là trường học rồi, Văn Nhân Nhất hít sâu một hơi, sau đó, anh quay về chủ đề ban đầu: “Nấm lùn này.”

“Sao vậy?”

“Ừm, lời tỏ tình trước kia của tôi…” Anh liếm môi: “Vậy bây giờ, em có thể cho tôi… ừm… câu trả lời chính xác không?”

Diêu Nguyệt bỗng thấy hồi hộp một cách khó hiểu: “Câu trả lời chính xác gì?”

“Tôi thích em, em nói em sẽ không yêu đương trước khi em mười tám tuổi. Lúc đó tôi không dám hỏi…” Văn Nhân Nhất cười nói: “Tôi không dám hỏi em có thích tôi hay không.”

“…”

“Vậy bây giờ tôi có thể…”

“Văn Nhân Nhất…” Diêu Nguyệt bỗng ngắt lời anh: “Nếu lúc đó tôi nói là tôi không thích anh, vậy thì anh sẽ làm như thế nào?”

“…”

“Anh sẽ bỏ cuộc luôn à?”

Văn Nhân Nhất bị hỏi đến nỗi hoang mang, sau đó, anh trả lời một cách vô cùng dứt khoát: “Không đâu, bây giờ em không đồng ý, không có nghĩa là sau này em cũng sẽ không đồng ý, em nói em không thích, vậy thì tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa thôi.”

“…”

Lần này, đến lượt Diêu Nguyệt choáng váng hoàn toàn.

Vốn dĩ cô đã chuẩn bị xong cho câu nói tiếp theo rồi, thế mà bây giờ lại bị nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra được.

— Em nói em không thích, vậy thì tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa thôi…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn dáng vẻ anh nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, một góc mềm mại nào đó trong lòng cô như vừa được chạm vào rất khẽ vậy.

Sau đó, nó không ngừng nóng lên.

Cô bình tĩnh lại và đáp: “Ồ…”

“…” Văn Nhân Nhất không hiểu, cái “Ồ” này có nghĩa là gì?

Hai người dừng lại trước cổng trường, Văn Nhân Nhất nhìn mái đầu nấm của cô gái nhot, sau đó, anh lại thấy cô ngẩng đầu lên, cô nhìn anh bằng đôi mắt to trong veo sáng ngời, rồi cô ngoắc ngoắc tay về phía anh: “Lại đây, cúi đầu xuống.”

Văn Nhân Nhất lập tức làm theo lời cô nói, đã vậy, anh còn ân cần cúi đầu sát vào mặt cô nữa.

Ấy thế mà Diêu Nguyệt lại không né tránh anh như mọi khi.

Anh còn chưa kịp nhận ra được điều gì, thì bỗng dang sau gáy anh có cảm giác gì đó, Diêu Nguyệt vươn tay ra và kéo anh xuống thêm một chút nữa, anh nghe thấy giọng nói cực kỳ dễ nghe của cô gái nhỏ vang lên, cô nói, nói ở một khoảng cách gần đến mức trước đây chưa từng có…

“Vậy thì anh, hãy cố gắng nhiều hơn nữa nhé.”

“…”

Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Em đợi anh.” [*]

[*] Đến đây mình xin chính thức đổi sang “anh - em”/“em - anh” nhé (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵).

Sau đó, cô thả anh ra.

Anh vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, thì trước mặt anh đã không còn ai, cô gái nhỏ đã bỏ chạy từ lúc nào không hay.

Văn Nhân Nhất còn đang ngơ ngác thì giọng của ông chú bảo vệ đã vang lên, bây giờ, ở ngoài cổng trường đã không còn ai nữa, nên giọng nói đó nghe rất vang dội.

“Đừng nhìn nữa, chàng trai trẻ à, bạn gái của cháu đang xấu hổ đấy.” Ông chú bảo vệ đó nói: “Nhanh về nhà đi.”

“…”

Văn Nhân Nhất thấy câu này rất dễ nghe, anh cười híp mắt và hỏi lại ông chú bảo vệ ấy: “Chú vừa nói gì thế ạ?”

Ông chú bảo vệ nói lại một lần theo ý muốn của anh.

“…”

Văn Nhân Nhất vừa nghe câu “Bạn gái của cháu đang xấu hổ đấy”, thì anh không thể khống chế được biểu cảm trên mặt mình nữa, anh toét miệng cười với ông chú bảo vệ: “Hắc hắc hắc hắc hắc…”

Ông chú bảo vệ: “…”

Lại là một thằng nhóc khùng điên nữa rồi.



Tiến độ học tập trong học kỳ hai của năm lớp mười một đã trở nên nhanh hơn rất nhiều, các thầy cô chỉ hận mình không thể dùng một tiết học để nhồi nhét hết tất cả các kiến thức của hai tiết học cho các học sinh của mình.

Diêu Nguyệt không có mục tiêu gì quá lớn trong kỳ thi đại học, cô sinh ra ở thành phố S nên cũng có cái lợi của nó. Một là điểm đầu vào của các trường đại học ở các địa phương thường sẽ thấp hơn những nơi khác một chút, bên cạnh đó, trong thành phố S này, trường đại học tốt như có ở khắp mọi nơi.

Cô thường xếp hạng mười trong lớp, và cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ xếp nhất lớp hay gì đó. Vậy nên, trong năm nay, cô định sẽ tập trung học tốt một môn thôi.

Vào năm lớp mười hai, Diêu Nguyệt phát hiện ra rằng, thỉnh thoảng Văn Nhân Nhất sẽ mang theo dụng cụ vẽ đến trường, còn chưa học xong tiết cuối mà anh đã vội vã rời đi mất rồi.

Không biết là, về sau, một Văn Nhân Nhất có năng lực “vẽ một quả táo thành một mớ hỗn độn màu đen”, “đánh bóng mà cũng đánh bóng ngược hướng”, “không thể vẽ gì khác ngoài một khối lập phương” đã phải trải qua quá trình luyện tập gian khổ như thế nào nữa.

Sau khi học kỳ một của năm lớp mười hai kết thúc, cuối cùng thì anh cũng hào hứng chạy lại nói với cô rằng, thầy Trương dạy Mỹ thuật khẳng định anh có thể vượt qua kỳ thi Mỹ thuật sắp tới.

Diêu Nguyệt nghĩ, nếu thầy Trương – người từng chỉ trích anh không thương tiếc – đã nói như vậy rồi, thì chắc là sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.

Trước ngày thi đại học, theo như mọi năm, các thí sinh sẽ phải tham gia kiểm tra sức khoẻ.

Quy trình khám sức khỏe khá giống hai năm trước, trên đường về cùng Văn Nhân Nhất, Diêu Nguyệt chợt nhớ tới, hình như là, từ sau cái năm lớp mười ấy cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ hỏi lại chiều cao của anh.

Cô đã quên mất chuyện này, nhưng bây giờ, bỗng dưng cô lại thấy tò mò: “Văn Nhân Nhất, bây giờ anh cao bao nhiêu?”

“Vừa đo luôn, một mét tám mươi lăm.” Anh trả lời: “Sao vậy?”

“…”

Một mét tám mươi lăm à?

Diêu Nguyệt nuốt nước miếng: “Anh lại cao hơn rồi à?”

Văn Nhân Nhất: “Ừ.”

Sau ba năm cấp ba. chiều cao của Diêu Nguyệt đã tăng từ 1m56.5 lên 1m57.

… Chẳng là gì so với anh cả.

Khoảng cách chiều cao giữa họ vốn dĩ đã rất lớn rồi, mà bây giờ, nó lại phải tiếp tục lớn hơn nữa sao!

Diêu Nguyệt bỗng thấy chán nản, cô không muốn động đậy thêm nữa.

Văn Nhân Nhất phát hiện ra sự khác lạ này của cô nhanh lắm, anh còn tưởng rằng cô đang cảm thấy không thoải mái: “Sao tự dưng em lại đi chậm vậy? Đau bụng à?”

“…”

Diêu Nguyệt không trả lời, mà cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to ngấn nước… trông như là đang muốn “oán trách” anh vậy.

“Anh đừng cao lên nữa…” Cô mím môi, giọng điệu nghe vô cùng đáng thương: “Em còn chẳng tăng được một xăng-ti-mét nào hết đây này.”

Văn Nhân Nhất: “…”

Anh hiểu ra những gì đang xảy ra ngay.

Chết tiệt, cái mặt này… sao mà, con mẹ nó chứ, dễ thương quá vậy?

Văn Nhân Nhất nhịn không được, anh giơ tay ra sờ đầu nấm tròn trịa của cô, cảm giác rất dễ chịu, anh đồng ý bừa: “Được, được, được, anh không cao lên nữa.”

“Cao quá thì được cái vẹo gì đâu?”

“Chẳng có ích lợi gì cả, đến cả xương cốt cũng nặng hơn người ta nữa chứ.”

“Như em là tốt nhất đó, anh sẽ sát cánh cùng em, anh không cao lên nữa đâu.”

“Thật đó, những gì mà anh nói hôm nay là minh chứng cho một quân tử, nếu anh mà cao lên nữa thì anh chính là một con chó.”

Diêu Nguyệt: “…”



Sau khi khám sức khỏe, thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

Ngoài việc thỉnh thoảng lướt diễn đàn hóng chuyện rồi chia sẻ cho Thư Điềm và Nguyên Loan Loan, và lâu lâu Văn Nhân Nhất gây rối với cô chỉ để tìm cảm giác tồn tại, thì về cơ bản là, cuộc sống của cô cũng chỉ có học tập thôi.

Trong thời gian này, dường như xung quanh họ đều chỉ có hai chữ “thi cử” thôi, đến nỗi, cô đã trở nên “chai lì” với nó. Thế nên, tình trạng “ăn không ngon, ngủ không yên” trước kỳ thi đại học hoàn toàn không hề xảy đến với cô. Và cứ thế, cô đã trải qua kỳ thi đại học một cách suôn sẻ và bình yên như thế.

Sau hai ngày thi, là hơn mười ngày chờ đợi.

Sau khi thi xong, Diêu Nguyệt theo bố mẹ đến nhà ông bà ở ngoài thị trấn, và đến tận đêm trước ngày có kết quả thi thì cô mới trở về.

Văn Nhân Nhất ngồi xổm chờ cô ở ngay dưới chân cổng vào khu nhà, sau đó, hai người đi dạo công viên với nhau.

Diêu Nguyệt tùy tiện nói vài chuyện mà cô đã làm gần đây với anh. Nhưng, dù sao thì họ cũng đang ở trong giai đoạn đặc biệt mà, nên chủ đề nói chuyện đã nhanh chóng chuyển hướng sang kết quả của kỳ thi đại học.

Văn Nhân Nhất: “Em vẫn đang chuẩn bị thi vào Đại học X à?”

“Vâng, em có dò thử kết quả rồi, cũng đã so thử điểm chuẩn của năm ngoái và năm trước nữa rồi, em thấy, khoa tiếng Trung của Đại học X sẽ không thành vấn đề.” Diêu Nguyệt nói xong nhìn về phía anh: “Còn anh thì sao?”

“Ừm…” Văn Nhân Nhất có chút xấu hổ khi đối mặt với sự tự tin ấy của Diêu Nguyệt: “… Ông đây không dám dò đáp án.”

Văn Nhân Nhất chưa bao giờ nóng lòng chờ đợi kết quả như bây giờ.

Anh vô cùng lo sợ, anh không biết phải làm gì nếu xảy ra tình huống “điểm số dành cho sinh viên Mỹ thuật bị hạ xuống và anh không thể vào được khoa Mỹ thuật của Đại học X”, hoặc, nếu anh không thể vào cùng một ngôi trường đại học với cô thì sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thế nên, đến cả việc dò đáp án mà anh cũng không dám dò nữa là.

Đang suy nghĩ lung tung thì bên tai anh đã vang lên đến giọng nói của cô.

“Nếu anh đậu Đại học X, thì chúng ta sẽ yêu nhau.”

“…”

Chết tiệt!!!!!

Văn Nhân Nhất đứng yên tại chỗ, anh không đi nữa.

Nghe thấy mấy chữ cuối, anh đang định hò reo vui mừng… thì lại chú ý đến nửa câu đầu của cô.

Ồ, còn một điều kiện tiên quyết nữa là “Nếu anh đậu đại học X”.

… Trái tim anh nguội lạnh dần.

Thôi xong rồi, mẹ nó, vậy có nghĩa là, nếu anh không vượt qua được kỳ thi này, thì anh sẽ bị từ chối… à?!

“Nếu anh bị trượt thì…”

“…”

Văn Nhân Nhất nín thở, anh chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

Không ngờ, Diêu Nguyệt lại đột ngột nâng cao giọng lên: “Này, Văn Nhân Nhất! Anh không đậu được thật à! Điểm chuẩn khoa Mỹ thuật của trường Đại học X thấp như vậy cơ mà!”

… Cô đã dày công chọn một ngôi trường có điểm chuẩn thấp nhất trong số hàng trăm ngôi trường rồi mà!

Văn Nhân Nhất: “…”

Anh thật sự không biết phải nói thêm gì nữa.

Chờ cô hét xong, hai người lại im lặng mà nhìn nhau.

Diêu Nguyệt chớp đôi mắt to với hàng lông mi dài cong vút, sâu trong đồng tử đen kịt là hình ảnh của anh, qua một hồi lâu sau, bỗng nhiên cô lại thở dài.

Văn Nhân Nhất: “…”

Giây tiếp theo, cô lại nói.

“Nếu anh thi trượt…” Trên mặt cô gái nhỏ là một màu đỏ rất “khả nghi”, cô thà đảo mắt chứ quyết không nhìn anh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời và nói: “… Vậy thì chúng ta chỉ có thể… yêu khác trường thôi.”

“…”

Mỗi chữ, mỗi câu, đều khiến lòng anh điên dại.



Bốn năm sau.

Trong lễ tốt nghiệp của Đại học X.

Năm tư đại học là “thời kỳ đỉnh cao” của tình yêu và sự chia tay, hoặc là sẽ yêu một cách mãnh liệt dưới ngọn cờ “tình yêu xế chiều”, hoặc là phải chia tay vì hiện thực cuộc sống.

Có một cặp đôi rất nổi tiếng ở trường Đại học X, họ đã yêu nhau từ năm nhất cho đến tận năm tư, ai học cùng khóa với họ cũng biết họ cả.

Bạn nữ là một cô gái nhỏ dễ thương như búp bê. Đặc điểm nhận dạng là kiểu đầu nấm điển hình, được nhiều người yêu mến lắm, là một sinh viên tài năng của khoa tiếng Trung, giỏi viết truyện lãng mạn về tình cảm nam nữ. Ban đầu, khi cô đăng truyện lên diễn đàn, lần đầu tiên quản trị viên phải lên tiếng thúc giục cô mau cập nhật chương mới đi. Không chỉ có thế, mọi người còn đặc biệt thích phong cách viết truyện của cô… và những mẩu chuyện 18+ của cô cũng “có chừng mực” lắm.

Cô gái nhot này nổi tiếng khắp trên mạng vào năm nhất. Đến năm hai, sau khi mọi người biết rằng cô là một cô gái dễ thương, thì cô đã có được một lượng fan trung thành nhất định.

Còn bạn nam là một anh chàng đẹp trai đến từ khoa Mỹ thuật. Nhưng hình như là cậu chàng không có chút tế bào nghệ thuật nào cả, họ của anh là một từ ghép rất hiếm gặp. Tương truyền rằng, người này vẽ tranh đều tùy vào duyên phận, và, cho đến tận bây giờ, bức tranh đẹp nhất mà anh từng vẽ là bức tranh chân dung vẽ bạn gái mình. Đến cả những vị giáo sư già khó tính nhất trong khoa Mỹ thuật cũng khen ngợi anh không ngớt lời.

Những người biết chuyện thì lại cho hay, mặc dù bình thường bạn nam này trông hơi khờ, nhưng anh yêu bạn gái của anh lắm, như thể là yêu thương con gái mình vậy.

Trong bốn năm qua, cô gái nhỏ tài năng đó chưa bao giờ thay đổi kiểu tóc, độ dài ngắn vẫn luôn như thế, chưa bao giờ lệch đi một mi-li-mét nào – vẫn luôn là mái đầu hình nấm tròn trịa và đáng yêu ấy.

Chính vì điều này mà bạn trai cô đã đặt biệt danh “Nấm lùn” cho cô.

Vào ngày tốt nghiệp, trước mặt toàn thể sinh viên trong trường, chàng sinh viên khoa Mỹ thuật ấy đã cầu hôn cô gái trẻ tài năng nọ.

Cầu hôn tại lễ tốt nghiệp, đây là một việc chưa từng xảy ra tại Đại học X, chính vì vậy mà hiện trường khi đó đã vô cùng hỗn loạn.

… Sau đó nữa, bạn nam nào đó đã thành công.



Đêm trước khi có điểm thi đại học, đó là lần đầu tiên sau mười chín năm, Văn Nhân Nhất vui mừng đến mức muốn chết ngay tại chỗ luôn.

Lần thứ hai mà anh muốn chết ngay tại chỗ, chính là ngay lúc ban nãy.

Mười phút trước, khi cây nấm nhỏ của anh gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.

Văn Nhân Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ, trong một chốc nào đó, đầu óc anh như đã bị chập mạch, ngập ngừng nói: “À… ừm, khoảng thời gian trước anh có đi xăm hình.”

“Hả?” Diêu Nguyệt kinh ngạc: “Sao em không biết gì hết vậy? Anh xăm ở đâu thế?”

“Anh không nói với em, anh xăm trên ngực trái.”

“Hình gì vậy?”

“Anh xăm hình cây nấm.”

“…”

“Em nhìn chiếc nhẫn của em xem, trên đó cũng có một cây nấm đó.” Anh hắng giọng: “Anh bảo người ta khắc lên đó đấy.”

“…”

Diêu Nguyệt lật tay lại để xem và cô cũng nhanh chóng tìm ra được.

Thấy cây nấm nhỏ trên đó, cô nhịn không được mà khẽ nhếch khóe miệng của mình lên một chút, nhưng cũng phải công nhận rằng, cô cũng thấy lòng mình ngọt ngào lắm: “Ừm…”

Diêu Nguyệt vẫn luôn lặng lẽ ghi nhớ kỷ lục chiều cao của những người từng theo đuổi cô, và giờ đây, “kỷ lục” ấy đã lên đến con số “một mét tám mươi sáu” rồi… Và, có ai đó vẫn đang lén lút cao lên từng ngày.

Khi đó, cô không bao giờ ngờ được rằng, đây là người duy nhất và cũng là người cuối cùng phá vỡ được kỷ lục của lời nguyền “một mét tám mươi” kia.

Yêu đương với anh không hề giống như những gì mà cô từng tưởng tượng. Không có những hiểu lầm, không có những nghi ngờ, ngoại trừ thỉnh thoảng cô sẽ bị kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần bởi những tư duy “vô tri” của anh, nhưng cũng có thể coi đó là… một gánh nặng ngọt ngào.

IQ thấp thì IQ cứ thấp thôi, cũng chẳng sao cả.

Nuôi tóc dài và gả cho anh.

Không ngờ rằng, khi Diêu Nguyệt nói điều này ra, cô đã làm cho người nào đó “bùng nổ” ngay tại chỗ.

“Cái gì cơ? Để tóc dài??? Diêu Tiểu Nguyệt, em mơ đi nhé… A a a, đau đau đau, anh sai, anh sai, anh sai rồi…”

“…”

“Không, vợ ơi, sao tự dưng em lại muốn để tóc dài thế?”

“… Ai… ai là vợ anh! Đừng gọi bừa đấy!”

“Hứ, ai đeo nhẫn của ông đây thì là người đó đấy.”

“Cục cưng à, em đừng để tóc dài mà… “Nấm lùn” của anh ơi, anh biết phải làm sao bây giờ…”

“Anh có bệnh rồi à? Không để tóc dài thì sao em mặc váy cưới được!!!!”

“…”

“…”

“Haiz, nếu vậy thì sau khi chúng ta kết hôn… em có thể cắt lại kiểu đầu nấm này không?”

“…”

(╯ ‵□′) ╯ ︵ ┻━┻

“Văn Nhân Nhất! Anh bị thần kinh rồi à!!!”

“Này, vợ ơi, em đừng tháo nhẫn ra mà! Anh sai rồi… Anh sai rồi mà! Em muốn cắt, muốn hớt gì thì cứ cắt, cứ hớt đi. Em là lớn nhất, em nói sao thì là vậy!”

“…”

“Ngoan nhé, đừng giận anh nữa mà, anh sẽ mua đồ chơi dễ thương cho em nhé.”

“…”

“Tối nay chúng mình đi ăn món lẩu mà em thích nhất nhé.”

“…”

“Anh yêu em, để anh hôn em một cái nào.”

“… Hứ!”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Đến đây thôi, bộ truyện này đã hoàn thật rồi!

Thư Tiểu Điềm và Giang đại ca, “Nấm lùn” và Nhất ngốc nghếch, họ đều sẽ sống tiếp cuộc sống của mình! Sẽ tiếp tục ngọt ngào như thế ~!

Một lần nữa xin hết lòng cảm ơn các cục cưng đã theo mình đến tận đây, mình rất QwQ rất rất là yêu mọi người!!!

[Kết thúc]

————
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!