Sáng hôm sau, Lăng Việt đưa Khổng Tư về ra mắt gia đình.
Hắn đã gọi điện báo trước để người nhà chuẩn bị.
Trái với dự đoán của Lăng Việt, họ không bị đuổi. Bố hắn ở nhà, mẹ hắn trở về, bồ bịch con riêng biến đâu mất hết, lại có mấy người họ hàng gần thân thiết có mặt.
Mẹ hắn tươi cười chào đón Khổng Tư, lôi kéo làm quen... Bố hắn cũng khách sáo thiện chí.
Tưởng thế nào, hoá ra lúc ăn cơm mẹ hắn tỏ rõ ý muốn hắn ra tay giúp đỡ công việc làm ăn của bố dượng. Bố hắn lập tức quát nạt, nói nếu hắn thừa tiền thì bơm vào công ty của nhà đi.
Khổng Tư nhíu mày khó chịu, lập tức cúi đầu che giấu ánh mắt. Bơm vào công ty của Lăng gia để mấy đứa con riêng của ông ta hưởng hay sao? Năm xưa ông ta đuổi Lăng Việt ra khỏi nhà, có bơm tiền cho hắn làm ăn không? Giờ hắn thành đạt, nhiều tiền, cũng không thấy kêu hắn về kế nghiệp, lại bắt hắn bơm tiền cho mấy đứa em nửa dòng máu hưởng. Vô lý.
Lăng Việt vâng vâng dạ dạ, nói rằng sau đám cưới sẽ tính đến những chuyện đó. Bố mẹ hắn coi đó là lời hứa giúp đỡ, hoan hỉ hẳn.
Khổng Tư khó chịu nhưng chỉ dám giữ trong lòng, không có gan xía mũi vào cách hắn dùng tiền. So với hắn, cô chỉ là trẻ ranh hỉ mũi chưa sạch mới tập tành học làm ăn, tâm tư không thâm sâu, đầu óc cũng chẳng xuất chúng, im lặng là tốt nhất.
định.
Khâu chuẩn bị cho đám cưới nhanh chóng tiến hành. Ngày cưới được
Lăng Việt cho in thiệp cưới, cùng bố hoặc mẹ cô đi từng nhà họ hàng Khổng gia để mời cưới, từ gần đến xa, trừ nhà bác hai.
Hai tuần sau, Bá Hiên không chịu nổi việc ngày ngày ngồi ở xó biệt thự của mình nhắn tin cập nhật tình hình đám cưới của Khổng Tư, xách hành lý phi lên máy bay bay về.
Cậu gần như làm tổ ở nhà bố mẹ cô, hộ tống mẹ đi khắp nơi để chuẩn bị cho đám cưới. Cậu giúp Khổng Tư viết thiệp mời cho bạn bè, cô chỉ việc ngồi không nghĩ xem bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, ngày mai ăn gì.
Lăng Việt bao trọn khách sạn Lương Diệu 2 ngày 1 đêm để tổ chức lễ
cưới.
Lễ đường được trang hoàng lộng lẫy như trong cổ tích, khiến Khổng Tư và người Khổng gia choáng ngợp.
Thứ bảy đón khách, nỗi lo lắng của bố mẹ cô bị thổi bay. Người Khổng gia lũ lượt kéo đến, đưa theo cả vợ chồng con cái, tay bắt mặt mừng chúc phúc, tâng bốc lên mây. Không cần biết lời họ có mấy phần thật, mấy phần giả nhưng người ngoài nhìn vào đều không thể bắt bẻ. Chỉ có một số người không đi và bị rơi vào quên lãng vì quá ít so với những người tới dự.
Thế mới biết Lăng Việt ghê gớm đủ đường.
Hắn đi từng nhà mời. Nhà nào thiện chí, hắn quăng mồi ngon ra, giới thiệu chỗ tốt, mối tốt, mớm lợi ích. Nhà nào bất thiện, hắn phóng dao. Nếu cứ ngoan cố chống lại, chờ đám cưới xong hắn sẽ tiêu diệt. Thế thì bố ai dám không đi. Đến nơi còn phải toét miệng ra cười mà lấy lòng bố mẹ cô, mong họ nói tốt vài câu trước mặt Lăng Việt ấy chứ.
Cũng có nhiều người miệng cười mà trong lòng căm hận. Nhưng đã đến đây rồi đều phải nuốt hận vào trong, không dám nói ngược nói xuôi.
Nhà bác cả, nhà chú tư đều đi hết không sót một ai. Sắc mặt chú tư cau cau khó chịu.
Người Lăng gia đến rất đông. Bạn bè Khổng Tư và Khổng Tuyền cũng rầm rộ tới, trầm trồ thán phục quy mô, ghen tị nổ mắt với Khổng Tư.
Nhân viên công ty Bình Nguyên đi hết không sót một ai. Những tài xế bị hại trong các vụ va chạm được đặc biệt mời đến, người nào đi được thì đi, người nào chống nạng hoặc ngồi xe lăn thì được người nhà đưa tới làm dấy lên một làn sóng tin tức ngầm khiến nhà chú tư và nhà bác cả sợ chết khiếp. Sợ bị bắt vạ. Ai có liên quan thì sợ bị phát giác, thái độ thay đổi hẳn, không dám mặt nặng mày nhẹ chút nào, cười phớ lớ như thế quan hệ tốt với Lăng Việt lắm ấy.
Sau khi thấy các tài xế, chú tư từ cau có biến thành ngẩn ngơ suy tư, đứng trong góc uống rượu một mình.
Lăng Việt mời đến mấy chục quan chức cao cấp, một đám tỷ phú sừng sỏ cả trong nước lẫn ngoài nước khiến khách mời không rét mà run.
Cuối cùng, để khiến cho đám cưới thêm phần khủng bố, mấy trăm đàn em của hắn ùn ùn kéo đến, trật tự và yên tĩnh chiếm cứ toà song sinh phía sau khách sạn.
Tiệc tối được tổ chức hoành tráng với hàng trăm món ăn, hơn 30 loại
rượu đắt đỏ. Bia chất cao như núi, muốn loại nào có loại đó.
Khổng Tư không phải làm gì, chỉ cùng Lăng Việt đi chào hỏi khách thôi mà mệt như chó. Ekip quay phim chụp ảnh theo sát cô, cứ mấy tiếng lại rước cô vào thay bộ váy khác. Miệng cô cười, trong lòng gào khóc.
Nhưng cũng may cô chỉ mua có 6 bộ váy, chứ nếu mua 16 bộ, nguyên khoản thay ra thay vào thôi cũng đủ chết ngất, còn cưới xin gì nữa.
Khi Lý Đường dẫn 4 tên đại ca đến chào hỏi, Khổng Tư mới được biết bang hội của Lăng Việt có 5 nhánh, trong đó 3 nhánh ở nước ngoài.
Gần 12 giờ đêm cô mới rời khỏi bữa tiệc, lê thân tàn lên phòng. Vừa tắm xong, đang định đi ngủ thì cửa phòng bị gõ cộc cộc. Khổng Tư đi ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Bá Hiền mặt mũi đỏ gay đang đứng bên ngoài. Cậu vội vã lách người vào phòng, sập cửa lại.
Khổng Tư sợ chết khiếp:
- Chó con, ngươi nốc cả thùng rượu nên chán sống rồi hả? Lăng Việt sắp lên. Nếu thấy ngươi ở trong này...
- Suỵt... - Bá Hiên đặt tay lên môi, ra hiệu im lặng.
Bên ngoài có tiếng giày da nện lộp cộp. Bá Hiên sợ hết hồn, muốn chạy vào trong tìm chỗ trốn.
Khổng Tư lập tức túm tai cậu, kéo lại.
Tiếng giày da này cô không lạ.
Bá Hiên hoảng hốt, thì thầm kinh hãi:
- Chó con... ngươi muốn giết lão nương?
- Ta đang giúp người đấy. Ngươi trốn Lý Đường phải không?
- Chứ sao. Ngươi bảo lão nương trốn mà... Giờ y cứ nhăm nhe tìm lão nương nói chuyện, sợ lắm...
- Mấy hôm nay tâm trạng Lý Đường không tốt, rất hay xuất hồn lên cung
trăng. Nói chuyện với y đi... Giải quyết một lần cho xong.
Bá Hiên rên rỉ sợ hãi:
- Không... Không có gì để nói cả. Ta...
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Bá Hiên giật thót mình kinh hãi.
Khổng Tư véo tai mạnh hơn, không cho cậu trốn:
- Y tìm ngươi, cứ thử đối diện xem nào... Ta thấy khả quan lắm... Nếu trong lòng y không khúc mắc, sao phải cố chấp đuổi theo ngươi.
- Lão nương sợ lắm... - Bá Hiên mếu máo. - Lỡ y hỏi ta có thích y không, ta trả lời thế nào đây? Y mà ghi âm lại, mang cho bố ta nghe...
Khổng Tư thở hắn ra một hơi.
Đó không phải điều Bá Hiên sợ.
Cậu sợ bị Lý Đường từ chối, cũng sợ y đồng ý. Cậu sợ bị tổn thương, không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới hay kết thúc ảo tưởng mộng mơ của mình. Tóm lại, đối diện với người mình thích, Bá Hiến hèn như chó
con.
Khổng Tư lắc đầu chán nản, mở cửa.
- Đừng...
Quá muộn rồi.
Cánh cửa mở toang, Lý Đường đang đứng lù lù bên ngoài, khuôn mặt
lạnh lùng khắc nghiệt, đôi mắt tối đen.
Khổng Tư buông tay khỏi tai Bá Hiên.
Cậu cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng. Lý Đường hất đầu:
- Phòng tôi có rượu, tới uống một ly đi
Bá Hiên ném cho Khổng Tư cái nhìn oán hận.
Cô túm áo cậu lôi mạnh, đẩy ra khỏi phòng.
Bá Hiên đành phải đi theo Lý Đường, vừa đi vừa ngoái nhìn như chó con bị bán khỏi nhà.
Khổng Tư thở dài.
Đúng là khôn nhà dại chợ. Chuyện của người ta thì chém như thần, tư vấn không khác chuyên gia, giải quyết hộ phát một; chuyện của mình thì nhìn không thấu, sợ bị tổn thương, không dám đối diện.
Bá Hiên biến mất mấy tuần khiến Lý Đường khó chịu, canh cánh trong
lòng. Giờ cậu quay lại, vẫn trốn tránh, y càng bực bội đuổi theo muốn nói
cho ra ngô ra khoai. Khổng Tư đoán kết quả sẽ rất khả quan.
Hy vọng ngày mai chó con không đi hai hàng.
Sáng hôm sau cô bị dựng dậy lúc 6 giờ để trang điểm, làm tóc...
8 giờ sáng, bánh cưới được đưa tới hội trường, khiến khách mời choáng ngợp, trầm trồ không ngớt. Chiếc bánh kem hình lâu đài cao gần năm mét, tinh xảo chi tiết đến từng bông hoa, từng hoạ tiết trang trí. Khổng Tư ngắm nghía hồi lâu, sung sướng muốn hét lên.
8h 45, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Khổng Tư được bố đưa vào lễ đường rực rỡ trong tiếng vỗ tay rào rào của hàng trăm khách mời, hạnh phúc lâng lâng.
Lăng Việt đỡ cô từ tay bố, nụ cười hoan hỉ có mấy phần xúc động khiến cô muốn khóc.
Trước sự chứng kiến của bố mẹ, họ hàng hai bên, bạn bè, đồng nghiệp . họ trao nhẫn cưới, gửi gắm cuộc đời vào tay đối phương.
Họ cùng cúi lạy bố mẹ, uống rượu giao bôi, cùng rót rượu, cắt bánh, nhận sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!