"Thân thể Lưu Đại Khuê khẽ run, Nhậm Khôn đi rồi, anh Quân và anh Báo cũng đi mất, chỉ còn lại mình hẳn...
Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Viễn dừng trên người hẳn.
“Lưu Đại Khuê, lặp lại những lời vừa rồi anh mới nói đi.”
“Tiêu Viễn, ha ha, vừa rồi tôi chưa nói gì cả... à, hôm nay tôi nghe nói công ty tuyển người, tôi nghĩ, dù sao thì trước kia tôi cũng là người của công ty, nên về xem có thể giúp đỡ gì đó hay. không...” Gương mặt Lưu Đại Khuê tươi cười nói.
“Phải không? Vừa rồi tôi nghe lầm à? Hình như anh bảo tôi quỳ xuống, sau đó cút khỏi công ty mà?”
“Tiêu Viễn, hai ta từng là đồng nghiệp, sao tôi có thể bắt cậu quỳ xuống được? Nghe nhầm rồi, chắc chắn cậu nghe nhầm rồi!”
“A, nghe nhầm!”
Tiêu Viễn cười, nụ cười có chút sâu xa.
Lưu Đại Khuê nhìn nụ cười của Tiêu Viễn, trong lòng run lên, cười gượng nói: “Đúng, nghe nhầm...”
“A, nếu đã nghe nhầm thì nghe nhầm vậy! Bây giờ, anh hãy nghe cho kĩ, tôi cho anh hai lựa chọn, một, để anh ấy đánh gãy một chân của anh!” Tiêu Viễn nói, chỉ chỉ vào Lý Ham Hậu: “Hai, từ đây lăn ra khỏi công ty!”
“A???”
“A cái gì mà a, chọn một cái!”
Sắc mặt Lưu Đại Khuê thay đổi, hẳn nhìn nằm đấm của Lý Ham Hậu, trong lòng lại run rẩy, cố nén cảm giác nhục nhã: “Tôi, tôi chọn cái thứ hai"
“Được!" Tiêu Viễn gật đầu: “Đại Ham, anh ở bên cạnh giám sát, lăn thiếu một mét thì đá một phát”
“Anh Viễn, cứ giao cho tôi đi!”
Lý Ham Hậu cười ngây ngô gật đầu, chuyện này vui quá, quả nhiên đi theo anh Viễn rất thú vị!
“Đồng nghiệp cũ, bây giờ lăn đi!”
"Tiêu Viễn nhìn Lưu Đại Khuê, cười tủm tỉm nói.
“Tiêu Viễn, chừa cho tôi tí mặt mũi, được không?” Lưu Đại Khuê do dự mãi, vẫn không đủ can đảm để lăn ra ngoài được, nhỏ giọng nói.
Bốp! Nụ cười trên mặt Tiêu Viễn biến mất, säc mặt trầm xuống, tát một phát lên mặt Lưu Đại
Khuê, sau đó ném người xuống đất.
“Chừa tí mặt mũi? Anh dựa vào đâu mà đòi mặt mũi? Lăn!”
“Anh Viễn bảo anh lăn, mau lăn đi!” Lý Ham Hậu thấy Tiêu Viễn tức giận, đá một phát vào mông Lưu Đại Khuê, hắn cần răng chịu nhục nhã, thuận theo cú đá này, lăn ra ngoài.
Tiêu Viễn nhìn dáng vẻ chật vật của Lưu Đại Khuê, không có chút đồng tình nào, tự làm bậy không thể sống.
Đợi Lưu Đại Khuê biến mất khỏi cửa phòng họp, Tiêu Viễn quay đầu nhìn đám người Khâu Đạt Tư, giọng điệu bình tĩnh: “Vừa rồi các người nói, cũng muốn tới đây dạy dỗ tôi à?”
“Không!”
Đám người Khâu Tư Đạt, đồng thanh nói, sau đó lắc đầu cực kì đều nhịp!
Buồn cười, không thấy Nhậm Khôn còn mạnh hơn bọn họ, mà còn bị người ta đánh cho rơi răng à?
Hơn nữa, thăng cha này rõ ràng là hạng người tàn n độc ác, hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy, nếu đối đầu với hắn, không phải đi tìm đường chết ư?
“Thế còn ngơ ở đó làm gì? Cút!” Âm thanh Tiêu Viễn lạnh lùng. “Anh..”
Một thanh niên có tính tình hơi nóng nảy đang định tức giận, lại bị bạn bè kéo đi mất.
“Được rồi, không có ai bị loại, chúng ta tiếp. tục phỏng vấn đi!”
Khuôn mặt của Tiêu Viễn còn lật nhanh hơn sách, vừa rồi còn lạnh như băng, giờ lập tức xuất hiện nụ cười ôn hòa.
Trong lòng cả nhóm ứng viên đều run lên theo bản năng, vị cấp trên trong tương lai này, cũng không phải người dễ trêu đâu!
Nhưng cũng có người hưng phấn trong lòng, cấp trên mạnh mẽ như vậy, ở chung với anh ta, chắc chắn không có hại!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!