Lục Vân không phải người mù, hắn cũng nhìn thấy ánh sáng kim sắc kia, càng cảm thấy Lữ Khinh Nga đang lừa dối.
Vương Băng Nhưng thúc giục: “Tiểu Lục Vân nhanh thử đi, nhỏ máu của em lên xem có phản ứng gì, mặt gương này quá thần kỳ.”
Không phải Lục Vân không muốn, chỉ là trong lòng có chút băn khoăn.
Hắn biết máu của mình sẽ không đơn giản, nếu không cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng cắn nuốt khi chạm vào mấy thứ đồ kỳ quái.
Nhỏ máu lên sẽ không có vấn đề gì chứ? Lữ Khinh Nga nôn nóng nhìn hắn, hận không thể tự tay lấy máu giúp hắn.
Lục Vân nghĩ rồi gật đầu: “Được, tôi nhỏ máu lên, lát nữa nếu xuất hiện tình huống quỷ dị gì thì đừng quá ngạc nhiên.”
Hắn cũng rất tò mò bí mật về thân thể của mình, bây giờ có cơ hội thử cũng không sao.
Dù sao hắn cũng là Kim Đan kỳ đại viên mãn, cho dù tra ra hiện tượng kỳ quái gì đó cũng không ai làm gì được hắn.
Lục Vân nhỏ một giọt máu từ ngón trỏ xuống. Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt gương.
Nhưng sau khi nhỏ máu xuống thì không bị hấp thu luôn như của Vương Băng Ngưng, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng gì.
Giọt máu kia vẫn nằm yên trên mặt kính bóng loáng.
“Tại sao lại vậy?”
Lữ Khinh Nga cảm thấy vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ pháp bảo hỏng rồi?
Lữ Khinh Nga khó hiểu.
Mạc Thanh Uyển cũng vậy.
Vương Băng Ngưng nhìn chằm chằm giọt máu kia một lúc, bĩu môi, nhìn Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, quả nhiên em không yêu chị.”
Cô còn tưởng rằng Lữ Khinh Nga nói thật, coi mặt gương này thành tấm gương tình đầu ý hợp. Thấy máu của Lục Vân không bị hấp thu nên tưởng tình cảm của hắn chưa đủ.
Lục Vân chảy mồ hôi lạnh.
Mất công lúc nấy hắn còn lo lắng, không ngờ không có phản ứng gì cả, lại còn bị Vương Băng Ngưng hiểu lầm.
Lục Vân liếc nhìn Lữ Khinh Nga: “Chính bà nói nó là gương tâm đầu ý hợp gì đó, bây giờ Vương Băng Ngưng hiểu lầm, tự bà đi giải thích đi.”
Lữ Khinh Nga: “A... Cái này... Chắc gương hỏng rồi, Băng Ngưng, con đừng nghĩ vớ vẩn, đây chỉ là một nghỉ thức mà thôi.
Lữ Khinh Nga đang định lau vết máu trên mặt gương đi, đúng lúc này một luồng ánh sáng hiện lên, máu bị hấp thu.
Ngay sau đó xích kim sắc bùng nổ, mắt của bốn người suýt nữa mù. _
“Vàng ròng
Lữ Khinh Nga há to miệng, hét lên.
Thân thể không ngừng run rẩy.
'Trên khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại sự sợ hãi. Vàng ròng!
Màu vàng thuần túy nhất!
Tiềm năng của Lục Vân này muốn đâm thủng trời hả. Hắn chính là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó gặp.
Nếu Giới Hành Sơn không đóng cửa, vậy Lục Vân chính là người khiến vô số môn phái đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng muốn đoạt về làm đệ tử.
Nhặt được bảo rồi! Ha ha hai
Lữ Khinh Nga mừng như điên, càng thêm khẳng định tiềm năng vô hạn của Vương Băng Ngưng do dính cơ duyên của Lục Vân.
Quả nhiên là đại cơ duyên giả, cọ một chút cũng lên đến nghịch thiên.
“Con rể, con rể ngoan, không cần nói gì cả. Sau này nhà họ Mạc sẽ giao cho con, pháp bảo cũng tùy tiện dùng, nơi này tùy tiện sai bảo, bao gồm cả mẹ, con muốn sai thế nào cũng được.”
Lữ Khinh Nga mừng như điên, bắt đầu ăn nói luyên thuyên.
Lục Vân nghiêm mặt nói: “Bác gái xin hãy tự trọng.”
“Ha ha... Không sao không sao, mẹ kích động quá, con rể ngoan, đừng chê cười mẹ... Đúng rồi, sao còn gọi là bá mẫu chứ, sửa miệng, nhanh sửa miệng, ha ha...”
Lữ Khinh Nga cười không khép được miệng.
Mạc Thanh Uyển ngẩn ngơ nhìn ánh sáng xích kim sắc kia, sự ghen tị lại trỗi dậy.
Cô thật sự hy vọng mình có thể đổi thân phận với Vương Băng Ngưng, thật sự hy vọng người mà Lục Vân thích là mình.
Vương Băng Ngưng không biết tại sao mẹ mình lại kích động đến vậy. Cô chỉ cảm thấy thần kỳ.
Sau khi Tiểu Lục Vân nhỏ máu xuống hiện lên ánh sáng kim sắc, nhưng thuần khiết hơn của cô nhiều.
Vương Băng Ngưng hỏi: “Mẹ, có phải hay không Tiểu Lục Vân và con vô cùng thích hợp?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!