Lọc Truyện

Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm



Edit: yphongnhulieu
Đây là phiên ngoại về Triệu Trầm Chu và Nhan Thu Hòe nha
“Trầm Chu sư huynh, huynh định không đi xem thật à? Bây giờ ở ngoài sảnh chính đang rất náo nhiệt đó.” Một cậu nhóc có gương mặt bánh bao đứng dưới tàng cây cố gắng ngẩng đầu lên nhìn chàng thiếu niên đang ngồi trên cây.

“Đó là người có Thiên Linh Căn rất hiếm có đó, các trưởng lão vì muốn tranh giành thiên tài này mà sắp đánh nhau đến nơi luôn rồi ấy.” Cậu nhóc tên là Bạch Nặc, cậu được tông môn cách vách gửi đến Bạch Thánh Tiên Tông để nuôi giúp.

Từ nhỏ cậu nhóc đã bị ném qua đây nên cũng coi như là một đứa trẻ không ai quản.

Mọi người còn đồn rằng cậu nhóc này chính là con riêng của tông chủ.

Bạch Nặc rất thân với đoạn kiếm phong Triệu Trầm Chu —— đại đệ tử thân truyền của tông chủ Bạch Thánh Tiên Tông, cũng chính là thiếu niên đang chợp mắt ở trên cây kia đó.

“Trầm Chu sư huynh, nghe nói cuối cùng thì người có Thiên Linh Căn đó trở thành đồ đệ của sư tôn, vậy là người đó đã trở thành đệ tử thứ hai của sư tôn rồi, nàng sẽ trở thành sư muội của huynh đó!” Bạch Nặc nói với đôi mắt sáng lấp lánh, trong giọng nhóc thể hiện rõ sự hâm mộ, “Trầm Chu sư huynh cũng đã có sư muội, đệ cũng muốn có một sư muội xinh đẹp, huhuhu……”
“Sư muội? Thiên Linh Căn kia là nữ à?” Cuối cùng Triệu Trầm Chu cũng đã mở mắt ra nhưng mà nhìn có vẻ cũng không có hứng thú gì với đề tài này, ngược lại có chút tiếc nuối, “Tại sao lại là nữ chứ, ta còn tưởng là sau này sẽ có người đấu kiếm với ta chứ! Thật là nhàm chán!”
“Sao lúc nào trong lòng huynh cũng chỉ nghĩ đến việc luyện kiếm vậy?” Bạch Nặc cạn lời, nhóc không hiểu sao mà trên đời này lại có người yêu kiếm đến vậy, “Đệ nghe nói là sư muội mới của huynh không chỉ là thiên tài có Thiên Linh Căn mà còn là một người đẹp tuyệt sắc nữa đó! Đệ vừa lén nhìn giúp huynh rồi, nàng vô cùng xinh đệp luôn, xinh hơn gấp mấy lần so với cái người tự xưng là tiên nữ gì luôn đó!”
“Xinh đẹp cũng đâu thể thay tu vi được, quá đẹp nhiều khi còn là một chuyện không tốt, không biết tại sao đệ lại vui đến như vậy?” Triệu Trầm Chu chẳng có chút hứng thú nào với vẻ đẹp.

Đẹp thì được cái gì? Còn không bằng thanh kiếm Hắc Kiểu của anh, ít nhất nó còn có thể cùng anh tu luyện kiếm pháp, trảm yêu trừ ma.

Con gái thì làm sao mà tốt như kiếm được!
“Nhưng mà……” Bạch Nặc còn định nói cái gì đó nhưng đã bị người khác ngăn lại.

“Trầm Chu.” Có một tiếng gọi làm Triệu Trầm Chu đang ở trên cây vội lộn người nhảy xuống.

Người vừa gọi chính là sư tôn của anh—— tông chủ của Bạch Thánh Tiên Tông.

“Sư tôn, tông chủ!” Triệu Trầm Chu và Bạch Nặc vội vàng hành lễ.

Triệu Trầm Chu lén liếc mắt nhìn một cái, anh thấy một bóng người đang đứng phía sau sư tôn nhưng vì bị che khuất nên không nhìn rõ mặt mũi.

Khỏi cần nghĩ cũng biết đây chính là sư muội Thiên Linh Căn mà anh còn chưa gặp mặt.

“Thu Hòe, đây là sư huynh Triệu Trầm Chu của con, sau này con và nó sẽ cùng sống ở Đoạn Kiếm Phong.” Lời nói của tông chủ làm Triệu Trầm Chu khiếp sợ.


“Vâng ạ.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp bước ra từ phía sau tông chủ.

Nàng mặc đồng phục bình thường của đệ tử ở Bạch Thánh Tiên Tông, trên mặt là vẻ lạnh nhạt hờ hững.

Trong mắt nàng là vẻ tối tăm, u uất như mặt hồ tĩnh lặn không chút gợn sóng khiến người ta không biết nàng đang nghĩ gì.

Nhan Thu Hòe chỉ lướt nhìn Triệu Trầm Chu một cái rồi thôi.

Nàng không có ý kiến gì với quyết định của tông chủ.

“Sư tôn, Đoạn Kiếm Phong là ngọn núi của con.

Nàng là một người con gái sao có thể ở cùng một đứa con trai như con được chứ!” Triệu Trầm Chu đã quen sống một mình ở Đoạn Kiếm Phong nên không muốn sống cùng người khác.

“Con mà cũng quan tâm trai gái khác biệt sao?” Tông chủ liếc mắt, “Ta còn cho rằng trong mắt con chỉ phân biệt người và kiếm thôi chứ! Thu Hòe là nữ mà còn không để ý đến việc sống cùng thì một đứa con trai như con ngại ngùng cái gì hả?”
“Sắp tới lôi kiếp của vi sư lôi rồi, ta cần phải bế quan để chuẩn bị.

Thu Hòe vừa mới nhập môn nên chưa biết nhiều điều, ta tạm giao trọng trách chăm sóc nàng cho con.

Con hãy giúp nàng tu luyện công pháp mà ta đã truyền cho nàng, bình thường con cũng phải chỉ bảo cho sư muội nhiều hơn.” Tông chủ giao nhiệm vụ như không thấy vẻ miễn cưỡng trên mặt Triệu Trầm Chu.

“Khoan đã sư tôn, con là kiếm tu thì làm sao có thể chỉ bảo cho nàng được?” Triệu Trầm Chu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này mình phải dành thời gian để chỉ bảo sư muội này thì đã không vui rồi.

Mỗi ngày anh đều phải dành rất nhiều thời gian để luyện kiếm, ai rảnh đâu mà quan tâm đến sư muội này chứ.

“Vi sư cũng muốn biết, tại sao một pháp tu như ta lại dạy ra một đệ tử kiếm tu như con chứ?” Tông chủ vẫn còn rất căm tức vì điều này, ông trừng mắt nhìn Triệu Trầm Chu một cái, “Đây là mệnh lệnh của vi sư, con không có quyền từ chối, có chuyện gì thì chờ ta bế quan xong rồi nói.”
Tông chủ nói xong thì quay sang nhìn Nhan Thu Hòe, nét mắt của ông cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, giọng nói cũng rất dịu dàng giống như Triệu Trầm Chu mới là đệ tử mới còn Nhan Thu Hòe là đệ tử mà ông yêu thương từ lâu, “Thu Hòe, từ nay về sau con cứ coi Bạch Thánh Tiên Tông là nhà của mình, hãy chăm chỉ tu luyện.” Nói xong ông còn lấy ra một cái túi Càn Khôn đưa cho Nhan Thu Hòe, cái túi Càn Khôn kia nhìn có vẻ rất căng, khỏi cần nói cũng biết chắc chắn bên trong chứa rất nhiều đồ tốt.

“Cái tên nhóc xấu xa kia, nếu như khi ta bế quan xong mà nghe nói con đối xử không tốt với Thu Hòe thì con biết tay ta!” Khi nói chuyện với Nhan Thu Hòe thì tông chủ có vẻ rất ôn hòa vậy mà khi chuyển sang nói với Triệu Trầm Chu lại cực kỳ hung dữ.

Khoan đã sư tôn à, rốt cuộc ai mới là người nhập môn trước vậy? Như vậy là quá bất công rồi đó!
- ------------------------------------
Chớp mắt đã trôi qua nhiều năm, Triệu Trầm Chu và Nhan Thu Hòe đã ở cùng nhau rất lâu, từ khi còn là thiếu niên, thiếu nữ mà nay cả hai đều đã trưởng thành.

Triệu Trầm Chu cũng đã đến Nguyên Anh Kỳ.

Nhưng chuyện làm anh khó hiểu nhất chính là Nhan Thu Hòe đến từ Phàm Nhân giới chỉ vừa tu luyện mấy năm vậy mà đã sắp đuổi kịp anh.

Triệu Trầm Chu vốn là Đơn Linh Căn có thiên phú hơn người, vả lại anh cũng rất chăm chỉ luyện kiếm nên tu vi mới tăng nhanh đến vậy.

Nhưng nhìn lại Nhan Thu Hòe thì nàng đúng là một con quái vật, trừ lức vừa bắt đầu nàng còn cần anh hướng dẫn phương pháp tu luyện thì sau đó nàng đã hoàn toàn không còn cần đến anh nữa.

Bất kỳ thứ gì thì nàng cũng chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ nhớ hết, bình thường nàng cũng chỉ ở trong phòng đả tọa đọc sách, lâu lâu thì lại tìm anh để luyện vài chiêu kiếm.

Chỉ như thế mà tu vi của Nhan Thu Hòe đã tăng với tốc độ chóng mặt, đúng là thiên tài giỏi nhất Tu Chân giới có khác.

Đến cả Triệu Trầm Chu cũng không thể nào không cảm thán sức mạnh của Thiên Linh Căn.

Triệu Trầm Chu suy nghĩ lung tung một hồi nhưng chiêu kiếm lại không hề loạn, mỗi chiêu đều vô cùng sắc bén như đang cất giấu sát khí làm người ta phải sợ hãi.

Mặc dù anh và Nhan Thu Hòe đã sống cùng nhau rất lâu nhưng lại cực kì ít nói chuyện.

Lúc nào nàng ta cũng trưng vẻ mặt lạnh lùng đó ra giống như đang cảnh cáo mọi người không nên lại gần, thật lãng phí cho gương mặt xinh đẹp đó.

Không hiểu tại sao các trưởng lão lại thích nàng ta đến vậy!
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà vị sư muội Thiên Linh Căn này đã trở thành tấm gương sáng cho những người trẻ ở Tu Chân giới noi theo.

Ngay cả sư tôn cũng thường xuyên khen nàng, còn bảo người làm sư huynh như anh phải học hỏi sư muội nhiều hơn! Rốt cuộc là cái con người thích làm mặt lạnh này có gì tốt chứ?
“Không ổn rồi Trầm Chu sư huynh ơi! Sư muội của huynh đã bị tông chủ bắt nhốt vào nhà lao để chịu phạt!” Bạch Nặc vội vàng chạy đến Đoạn Kiếm Phong với vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

“Không thể nào, sư tôn cưng chiều nàng như vậy mà, chắc chỉ một lát là người lại thả nàng ra thôi.” Thanh kiếm trong tay Triệu Trầm Chu vẫn không dừng lại, anh nghĩ đến sự thiên vị của sư tôn nên chắc rằng chuyện này là không thể nào.

“Lần này tông chủ có vẻ rất tức giận, nghe nói đã ra tay đánh nàng luôn rồi! Trước giờ huynh có thấy tông chủ nặng lời với nàng chưa!” Tuy rằng Bạch Nặc không thân với Nhan Thu Hòe nhưng cậu cũng rất thích người sư muội ít nói này.

“Huynh mau đi xem đi, có gì còn có thể cầu xin giúp nàng!”
“Không thể nào!?” Triệu Trầm Chu cũng có chút khiếp sợ nên đã dừng luyện kiếm.

Sư tôn ra tay đánh Nhan Thu Hòe hả? Chắc chắn chuyện này nghiêm trọng rồi đây.

Anh miễn cưỡng bị Bạch Nặc kéo đi tìm hiểu mọi chuyện, vừa đến nhà lao đã thấy sư tôn vẫn còn ở bên trong.


Nhan Thu Hòe đã bị nhốt ở trong đó.

Đấy là một hồ nước lạnh có màu xanh nhạt, Nhan Thu Hòe quỳ gối bên trong đó, dù mặt nàng nhìn có vẻ rất lạnh nhạt nhưng môi đã mất đi màu sắc vốn có mà trở nên trắng nhợt.

“Thu Hòe, chỉ cần con thề từ bỏ việc báo thù thì vi sư sẽ thả con ra!” Tông chủ nói với vẻ nghiêm túc hiếm có.

Ông nói với vẻ kiên quyết không cho người khác từ chối.

“Đệ tử không thể làm theo.” Bình thường Nhan Thu Hòe luôn là người ngoan ngoãn nghe lời nhất vậy mà giờ khi nghe yêu cầu của tông chủ nàng lại kiên quyết từ chối.

Dù Nhan Thu Hòe bị lạnh đến run nhẹ nhưng vẫn quỳ rất thẳng lưng, quyết không lộ vẻ yếu thế.

Nàng nhắm mắt lại giống như muốn biểu hiện rằng không muốn nói chuyện với tông chủ nữa.

“Ngang bướng cứng đầu!” Tông chủ gầm lên một tiếng rồi giận dữ phất tay áo rời đi: “Chừng nào con suy nghĩ xong rồi thì hãy ra ngoài!”
Triệu Trầm Chu tránh ở góc khuất trộm nhìn Nhan Thu Hòe đang quỳ gối trong nước, nàng từ từ mở mắt ra rồi run rẩy lấy ra một khối ngọc bội.

Chỉ cần nhìn vẻ láng mịn của nó thì có thể dễ dàng nhận ra nó được lấy ra nhiều đến thế nào.

Nàng nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội kia rất lâu.

Sau đó nàng áp khối ngọc bội lên ngực, một âm thanh bị đè nén bắt đầu vang lên từ trong cổ họng nàng.

Âm thanh ấy rất nhỏ, nếu không cẩn thận thì chẳng thể nghe được gì.

Mặt Triệu Trầm Chu tối lại, anh xoay người ra ngoài rồi chặn đường tông chủ lại, “Sư tôn!”
“Sao con lại ở đây?” Tông chủ nhìn đại đệ tử đang chặn đường mình, “Con muốn cầu xin cho Thu Hòe à?”
“Không phải.” Bất ngờ là Triệu Trầm Chu lại lắc đầu, anh mở miệng hỏi, “Nếu như Thu Hòe sư muội đã có lỗi thì sư tôn phạt nàng là đúng, chỉ là con có chút tò mò thôi!”
Triệu Trầm Chu bày ra vẻ cợt nhả như là tỏ vẻ mình chỉ muốn nhiều chuyện một chút mà thôi, “Rốt cuộc là sư muội đã làm gì sai mà sư tôn lại tức giận đến vậy? Không chừng con có thể khuyên sư muội mau mau nhận lỗi đó.”
Tông chủ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Triệu Trầm Chu, sau đó cuối cùng cũng nói cho anh biết: “Thu Hòe sinh ra ở Phàm Nhân giới, nó là con gái của một vị tướng quân ở Phàm Nhân.

Vị tướng quân này có chiến công hiển hách, cả gia đình đều là những thần tử trung quân ái quốc.

Nhưng lúc bấy giờ trong triều đình lại có những tên gian thần xu nịnh buông lời gièm pha.

Chúng nói rằng công lao của đại tướng quân còn cao hơn cả hoàng đế, chắc chắn có mưu đồ tạo phản.

Thế là cả phủ đại tướng quân trên dưới 72 mạng người đều không thể thoát khỏi cái chết.

Thu Hòe được cha mẹ giấu đi nên mới may mắn sống sót.

Nàng chính mắt nhìn thấy cha mẹ, anh em của mình bị chém đầu sau đó đầu của họ còn bị treo ở trên cổng thành.Vị đại tướng quân hiên ngang lẫm liệt ấy cứ thế bị gán cho cái danh loạn thần tặc tử.”
“Thu Hòe vào Tu Chân giới cũng chỉ vì muốn trở nên mạnh mẽ để về báo thù.” Tông chủ nói đến đây lại thở dài, “Đã vào tiên môn thì phải buông xuống mọi chấp niệm, từ nay về sau không dính bụi trần.

Nếu nàng cứ chấp nhất với chuyện báo thù như vậy thì sẽ chỉ làm hại đến con đường tu hành của nàng mà thôi, vì tương lai tươi sáng của mình thì nàng không nên dính đến sát nghiệp.”
“Thì ra là như vậy!” Triệu Trầm Chu mím môi đảo mắt, anh nói với tông chủ, “Sư tôn để con về khuyên nhủ Thu Hòe sư muội, việc này cứ giao cho con đi, đảm bảo nàng sẽ không nhớ đến chuyện báo thù nữa.”
Tông chủ thấy lạ khi Triệu Trầm Chu lại quan tâm đến chuyện này, bình thường thằng nhóc này chỉ muốn dùng hết thời gian trong ngày để luyện kiếm thôi mà.

“Nếu như con chịu khuyên nhủ Thu Hòe thì cũng tốt, vậy ta sẽ giao chuyện này cho con.”
Triệu Trầm Chu nhìn tông chủ đi xa, anh quay đầu lại nhìn về phía nhà lao, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh lúc nãy của Nhan Thu Hòe.

Triệu Trầm Chu cúi đầu nhìn vào thanh kiếm của mình, “Hắc Kiểu, ta không muốn nàng cứ như thế, chúng ta cùng nhau giúp giúp nàng đi.”
Không biết Nhan Thu Hòe đã quỳ trong bao lâu, đầu gối của nàng đã đau đến chết lặng thậm chí không còn cảm giác.

Nàng hiểu sư tôn làm vậy vì muốn tốt cho nàng nhưng nếu như không trả mối thù diệt tộc này thì nàng lấy tư cách gì sống trên đời? Rồi những khi đêm về, nàng làm sao có thể nhìn mặt cha mẹ cũng như anh em của mình đây?
“Ầm ——” là xích sắt bị chém đứt rơi xuống mặt đất.

Nhan Thu Hòe quay đầu lại thì nhìn thấy một người đáng lẽ ra không nên có mặt ở đây.

Triệu Trầm Chu mang dáng vẻ mệt mỏi, tóc tai rối loạn, trên người lại nồng mùi máu thậm chí cả kiếm khí cũng như sát khí cũng còn chưa thu về hết.

Anh bước nhanh lại đây rồi ném đồ đang cầm trong tay xuống trước mặt Nhan Thu Hòe.

Nhan Thu Hòe bị mùi máu xộc vào mũi khiến nàng khó chịu giơ tay lên che mũi lại.

Nàng rũ mắt xuống nhìn thẳng vào hai gương mặt hoảng sợ.

Đây là hai cái đầu, chính là đầu của hai người mà nàng hận nhất trên đời.


Nhan Thu Hòe bỗng mở to mắt, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trầm Chu vừa ném hai cái đầu lại đây.

“Sao thế? Ta giết sai người hả?” Triệu Trầm Chu nhìn gương mặt biến sắc của Nhan Thu Hòe, anh có chút khó hiểu gãi đầu, “Ta đã điều tra rõ lắm mà, đây đúng là hoàng đế và tể tướng đương triều.

Hơn nữa chính miệng hai bọn họ cũng thừa nhận rằng đã hãm hại cả nhà đại tướng quân mà.

Vậy thì ta đâu có giết sai đâu.”
Nhan Thu Hòe im lặng một lúc lâu, nàng nhìn hai cái đầu trước mặt mà lòng dạ rối bời.

Vốn dĩ nàng tưởng rằng cả đời này nàng cũng không thể nào báo được thù vậy mà giờ đây đầu của hai kia chủ mưu này đã nằm trước mặt nàng.

“Sao lại giết hai người bọn họ?” Nhan Thu Hòe đoán đượct tại sao.

Nhưng nàng vẫn muốn nghe Triệu Trầm Chu nói.

Tuy rằng hai người là sư huynh muội còn ở cùng nhau từ lâu nhưng lại không hề thân.

Triệu Trầm Chu và nàng đều chỉ một lòng tập trung cho tu luyện ngoài ra cũng chẳng còn chủ đề gì chung cả.

Toàn bộ tâm trí nàng chỉ có thù hận, không có thêm bất kì điều gì khác.

Nhưng mà tại sao vị sư huynh trên danh nghĩa này lại làm như vậy?
“Tại sao hả?” Hình như Triệu Trầm Chu không hiểu tại sao Nhan Thu Hòe lại hỏi vậy.

Anh nhìn sư muội của mình rồi xoa xoa mũi, sau đó mới ngượng ngùng nói, “Sư tôn không cho muội báo thù nên thân là sư huynh như ta đương nhiên phải báo thù giúp muội rồi.”
“Đáng lẽ có thể về sớm hơn.

Nhưng dù sao đây cũng là hoàng đế của Phàm Nhân giới, muốn giết chết lão cũng có chút phiền phức, vả lại còn phải tra lại vụ án của cha muội nên phải tốn chút thời gian.” Triệu Trầm Chu dừng một chút rồi lại tiếp tục nói, “Nghĩa trang của Nhan tướng quân đã được xây dựng xong, ta đã dời toàn bộ người nhà của muội vào đó.

Lúc còn sống thì cha của muội rất có tiếng nói trong lòng dân chúng, bọn họ không nỡ nhìn thấy nhà đại tướng quân phơi thây nơi hoang dã nên đã lén lập những nấm mồ vô danh cho nhà muội.”
Nhan Thu Hòe nghe xong lại im lặng rất lâu, bỗng nhiên tay nàng ngưng tụ một luồng linh lực, ngay lập tức hai cái đầu đã bị đập nát dưới tay nàng.

Chỉ cần một chú tẩy rửa thì mọi thứ đã trở nên sạch sẽ như lúc đầu.

“Sư huynh, huynh lại đây một chút.” Nhan Thu Hòe ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trầm Chu rồi gọi.

“Sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Triệu Trầm Chu nghe Nhan Thu Hòe gọi mình là sư huynh.

Anh có chút run run nhưng khi nhìn thấy Nhan Thu Hòe ngồi quỳ ở đó với vẻ mặt không cảm xúc thì anh lại có chút lo lắng nên đã đi tới.

Nhưng khi anh vừa đi qua thì đã bị Nhan Thu Hòe kéo xuống, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần cứ dần sát lại rồi đôi môi lạnh lẽo của nàng đã chạm vào môi Triệu Trầm Chu.

Triệu Trầm Chu kinh ngạc đến muốn dựng thẳng cả đầu, thanh kiếm Hắc Kiểu trên tay cũng xém bị anh ném xuống đất.

Anh vội vàng luống cuống tay chân lùi ra sau rồi lắp bắp nói: “Muội muội muội làm cái gì vậy! Muội không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao! Lỡ có cục cưng thì phải làm sao?”
“Ha ha ha ha ha ——” Nhan Thu Hòe nghiêng đầu nhìn Triệu Trầm Chu đang đỏ bừng cả mặt rồi lấy tay che miệng lại, sau khi nàng nghe anh nói thì không nhịn được cười phá lên như muốn cười chảy cả nước mắt.

Nàng xoa nước mắt trong khóe mắt, rồi vươn tay về phía Triệu Trầm Chu, khác với vẻ vô tình lúc trước, giờ đáy mặt nàng trông thật xinh đẹp và tràn đầy sức sống: “Sư huynh chân muội không có sức.

Không biết huynh có thể ôm muội ra khỏi đây được không? Ở đây lạnh quá.”
Triệu Trầm Chu giống như đang kinh ngạc vì vẻ tươi tắn lúc này của nàng nên mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Sao muội lại phiền phức như vậy chứ!” Tuy rằng nói như vậy nhưng anh vẫn thu Hắc Kiểu lại rồi cuối người bế nàng lên.

Nhìn người trong tay đang dựa vào ngực mình nhắm mắt lại, một tay nàng ôm lấy vị trí đang cất ngọc bội.

Triệu Trầm Chu nhìn đuôi mắt còn có chút ửng đỏ của Nhan Thu Hòe mà bắt đầu nghĩ rốt cuộc tại sao mình lại lao đến Phàm Nhân giới để quậy một trận như vậy chứ?
Là vì nhìn thấy nàng quỳ gối trong hồ nước lạnh lẽo đó sao? Hay vì thương cảm cho hoàn cảnh của nàng?
Không, có lẽ là vì mình không muốn nhìn thấy Nhan Thu Hòe khóc một chút nào..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!