Lọc Truyện

Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng - Nhan Ngọc (FULL)

Trong lòng của Nhan Ngọc ngọt ngào, ở trong lòng ngực Mạnh Tân Lương cử động hai cái, bộ ngực mềm mại lơ đăng mà cọ xát bờ ngực kiên cố kia.

"Anh còn biết đánh tennis sao?"

“Đương nhiên, cho nên em cứ tìm anh”

Mạnh Tân Lương cong khóe miệng lên, đem cánh tay nắm vợt bóng của Nhan Ngọc đè xuống.

“Đầu gối cong một chút, hai chân tách song song cùng với vai, đúng, trung tâm đặt ở bàn chân trước, như vậy phản ứng lúc cử động của em sẽ nhanh hơn một chút”

“Sử dụng động tác xoay người khi bóng đến, vai trái tốt nhất nhầm ngay phương hướng cầu tới, đem vợt bóng kéo về phía sau, cổ tay vững vàng, thả lỏng nâng vợt bóng, giống như vậy, em thử xem”"

Mạnh Tân Lương kiên nhẫn mà chỉ dạy từng động tác cho Nhan Ngọc, Nhan Ngọc đi theo Mạnh Tân Lương lặp lại luyện tập, tuy rằng tế bào vận động của cô thật sự rất bình thường, nhưng biểu cảm nghiêm túc giống như là đang làm chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy. 

Vốn đĩ Mạnh Tân Lương còn giữ lại một ít tâm tư, nhìn thấy Nhan Ngọc nhập tâm như vậy, cũng thu hồi ý tưởng lung tung rối loạn đó lại, nghiêm túc chỉ dạy cho cô.

Rõ ràng thể chất của cô yếu đuối, mệt đến thở hồng hộc nhưng cũng chưa nói từ bỏ cuộc, vẻ ngoài mồ hôi đầm đìa kia của cô làm Mạnh Tân Lương cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Một lần một lần mà di chuyển vợt bóng, cuối cùng chờ đến khi cô đã tiếp được quả bóng vàng chanh Mạnh Tân Lương phạt lại chỗ cô, cô cao hứng mà nhảy dựng lên, tươi cười rực rỡ trực tiếp nhào vào trong lòng Mạnh Tân Lương.

“Anh Lương thật là lợi hại nha, đem một học sinh ngốc như em cũng học được!"

Lúc này vừa đúng lúc thích hợp thể hiện ra một chút vẻ sùng bái của mình, sẽ làm Mạnh Tân Lương rất có cảm giác thành tựu đúng không?

Nghĩ đến đây, nụ cười của Nhan Ngọc càng thêm động lòng người.

Mạnh Tân Lương khẽ cười một tiếng, hiển nhiên là sự hưng phấn của cô gái nhỏ này cũng cảm nhiễm tới anh rồi, làm anh nhịn không được cũng cong khéo miệng lên.

Nỗ lực cùng tiến bộ của Nhan Ngọc anh nhìn thấy ở trong mắt, trước kia chỉ cho rằng cô là đóa hoa nhỏ e ấp, cần anh yêu thương cùng bảo hộ, không nghĩ tới cô lại là một gốc cây hoa nhỏ dẻo dai tràn đây sức sống, bề ngoài bị đóa hoa kiều nộn bao lấy, bên trong lại là sinh mệnh ngoan cường có lực.

Chân dài vượt qua tấm lưới, Mạnh Tân Lương xoa xoa mồ hôi trên trán cho Nhan Ngọc, lại thấy trên cổ cô cũng toàn là mồ hôi óng ả.

Cả người cô nóng bừng không thể kiềm chế được sau khi vận động, trộn lẫn với mùi thơm cơ thể trên người Nhan Ngọc, giống như một cỗ mùi hương thôi tình giống như sương khói chui vào trong lỗ mũi Mạnh Tân Lương.

Bởi vì vận động kịch liệt, hơn nữa hô hấp dồn dập, một cái nút thắt trước ngực Nhan Ngọc bị mở ra, cái miệng nhỏ kẽ hở kia chính là đang theo hô hấp của cô lúc đóng lúc mở.

Từ góc độ của Mạnh Tân Lương, anh có thể nhìn thấy rõ ràng Nhan Ngọc mặc một áo nội y màu hồng nhạt, hai bầu ngực no đủ nóng lòng muốn thử sức nhảy ra khỏi sự trói buộc của nội y. 

Nội y nho nhỏ kia làm sao có thể bao hết bầu vú bự của Nhan Ngọc, bên cạnh thoắt ẩn thoắt lộ ra quầng vú phấn nộn, mê người ngắt lấy.

“Đây là kết quả do em nỗ lực, em rất thông minh”

Dưới háng bắt đầu có chút lửa nóng, tay Mạnh Tân Lương buông vuốt ve khuôn mặt của Nhan Ngọc, xoay người đi lấy bình nước cho cô.

“Mệt mỏi rồi, uống nước đi rồi nghỉ ngơi một chút.”

Nhan Ngọc đã ngồi ở trên mặt đất, Mạnh Tân Lương đem nắp bình nước khoáng vặn ra rồi đưa cho cô, sau đó cũng ngồi ở bên cạnh cô.

Mạnh Tân Lương nhìn Nhan Ngọc ngẩng đầu lên mồm to uống mấy ngụm nước, cần cổ thon dài trắng nõn bởi vì động tác nuốt mà hơi hơi hoạt động, một giọt nước từ khóe miệng hồng nhuận kia chảy xuống, Mạnh Tân Lương nhịn không được duỗi tay ra lau cho cô.

“Anh...”

Nhan Ngọc có hơi đỏ mặt, cô liếc mắt nhìn Mạnh Tân Lương một cái liền cúi đầu, phần đường cong tốt đẹp ở cổ nhìn không sót cái gì. 

Có đôi khi câu dẫn hữu nghiệm nhất cũng không phải cởi hết đứng ở trước mặt anh, loại thời điểm giả vờ làm chuyện đứng đắn này như có như không rất động lòng người, để cho người khác suy nghĩ bậy bạ, không phải sao?

Một con đĩ đơn thuần có lẽ có thể chỉ mê hoặc đàn ông trong lúc nhất thời, nhưng cực hạn thanh thuần dụ hoặc lại có thể làm cho anh lâm vào cảnh ngọt ngào trong mơ.

“Sau khi kịch liệt vận động tốt nhất không cần mồm to uống nước, lớp thể dục không dạy qua sao?”

Sau khi lau sạch bọt nước, Mạnh Tân Lương có chút không bỏ được mà bắt tay của cô tới, xụ mặt mắng cô một tiếng.

Làn da bóng loáng tỉnh tế, cánh môi no đủ đỏ bừng của Nhan Ngọc, vuốt vuốt, ngón tay kia liền bắt đầu cọ xát môi Nhan Ngọc.

“Còn không phải anh sao, nghiêm khắc như vậy, em cũng không dám yêu cầu nghỉ ngơi nha.”

Nhan Ngọc nửa là oán giận nữa là làm nũng, một đôi mắt e lệ ngượng ngùng mà nhìn Mạnh Tân Lương.

“Vật nhỏ, đã học được cách đánh bóng rồi, vì cái gì đột nhiên muốn học tennis” 

“Thật ra cũng không nhất định phải là học đánh bóng, em chỉ là... Không muốn cứ luôn là một người yếu đuối nhu nhược như vậy mà thôi, em biết, con trai vẫn là tương đổi thích các cô gái hoạt bát một chút.”

Nhan Ngọc cần môi một chút, rũ mi mắt xuống nhẹ giọng nói.

Đương nhiên con trai kia chính là đồng chí Mạnh Tân Lương, người cô mong cần câu nhất.

Mạnh Tân Lương thấy thần thái Nhan Ngọc đáng yêu thật thà, nhất thời chơi tâm quá độ, duỗi tay cào nhẹ trên eo của Nhan Ngọc.

“Đáng ghét, rõ ràng biết em sợ ngứa nhất mà!”

Nhan Ngọc giật mình hô một tiếng, liên tục tránh né, lại không thể nào chạy thoát khỏi móng vuốt của Mạnh Tân Lương, vì thế cô không cam lòng yếu thế, móng vuốt nhỏ múa may hướng tới đánh qua phía Mạnh Tân Lương.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!