Đang lơ mơ ngủ, âm thanh khá lớn và gấp gáp vang lên:
— Hoa… mày chết cái xó nào rồi?
Khi tên tôi được xướng lên bởi cái âm thanh kinh hồn ấy, tôi lật đật ngồi dậy, theo thói quen chạy nhanh qua phòng cậu hai Khôi, guốc cũng không kịp mang. Khuôn mặt hớt ha hớt hãi:
— Cậu… gọi em.
Mới vừa nhìn thấy cậu ấy xong là cậu ấy chửi như tát nước nước vào mặt, chửi đến nỗi tôi không dám ngẩng đầu lên cãi:
— Mày biết mấy giờ rồi không? Mày đi ở đợ hay mày đi làm bà chủ hả? May mà thằng Lân nó nhờ, chứ không mày chết với tao. Lấy đồ cho tao đi công chuyện.
— Dạ… dạ…
Tôi luống cuống chạy lại tủ lấy quần áo cho cậu ấy. Sau đó lại nghĩ đến điều khác là phải lấy nước cho cậu ấy rửa mặt. Tôi lại vội xoay người chạy biến ra bên ngoài, cậu hai Khôi nhìn theo cứ lắc đầu nguầy nguậy. Mọi thứ xong xuôi thì tôi lại đi theo cậu ấy đến cái miếu hoang hôm trước, khi xe chạy vào sân tôi lập tức cản cậu ấy lại:
— Đừng chặt cây cậu ơi… nguy hiểm lắm…
— Ai nói mày tao chặt…
— Chớ cậu định làm gì?
Cậu hai Khôi không trả lời câu hỏi của tôi, mà cứ thế xuống xe đi thẳng. Tôi cũng nhanh chóng bám đuôi theo, ở đây có người đợi sẵn, cậu ấy đi đến chỗ đó rồi nói với bọn họ:
— Xong chưa?
— Dạ xong rồi, mời cậu ra cúng…
Cậu hai Khôi đi ra phía sau cây đa, nơi đó có một hương án đã dựng sẵn. Trên hương án cũng khá đầy đủ lễ cúng, nào gà, nào hoa, nào bánh trái. Cậu hai Khôi thắp hương rồi thành tâm khấn vái:
— Lạy những người khuất mặt khuất mày, tôi không biết đây là nhà của mọi người nên đã mạo phạm. Nay tôi xin tạ lỗi, tôi sẽ không phá nhà mọi người nữa, tôi sẽ xây dựng lại miếu thờ.
Thắp hương vào chén gạo, cậu hai Khôi ra lệnh cho mọi người:
— Tụi bay quét dọn sơn sửa lại ngôi miếu cho sạch sẽ, thường xuyên thắp hương và để mọi người thắp hương nghe chưa?
— Dạ cậu.
Khi lên xe tôi mới tò mò hỏi:
— Cậu ơi, cậu làm như vậy là cậu tin em phải không cậu?
Cậu ấy lại lườm tôi một cái lạnh người rồi mới nói:
— Ai tin mày, chẳng qua đất chỗ đó khai hoang ra cũng không làm được gì. Nên thôi cứ để nguyên.
Tôi khẽ gật gù:
— À, ra thế.
Ngồi trên xe một lúc tôi lại ngủ lúc nào không hay, không phải say xe mà do hơn 10 ngày nay cứ phải làm thay việc cho cậu ấy nên tôi thật sự mệt.
Cốp…
Đầu tôi bị đập vào cửa xe đau điếng, nên tôi mới tỉnh lại. Lơ ngơ ngó quanh, tay thì lại xoa xoa đầu, bởi không hiểu lý do gì. Trước khi ra ngoài cậu hai Khôi còn mỉa mai tôi:
— Tao tưởng mày chết rồi, nên tao thử coi mày biết đau không?
Thông tin ấy nhanh chóng truyền vào não, và tôi mới biết được cái hành động đẩy đầu tôi vào cửa xe là do cậu ấy cố ý làm. Đồ độc ác, ngoài cái đẹp trai giàu có thì không được gì. Tôi xị mặt leo xuống xe, đi nhanh tới chứ không lại bị mắng oan.
[…]
Hôm nay tôi lại theo cậu ấy đến bác sĩ, kiểm tra xong bác sĩ cũng ngạc nhiên:
— Cơ địa cậu tốt thật, phục hồi rất nhanh, nếu là người khác thì phải đúng thời hạn.
Cậu hai Khôi không nói gì, cứ xoay xoay cổ tay kiểm tra độ đàn hồi. Bác sĩ kê thêm đơn rồi cho cậu ấy đi về, tôi cũng mừng lắm, những ngày tháng bị hành hạ của tôi cũng qua rồi:
— Cậu … cậu… tay cậu hết đau rồi phải không?
— Mày mừng lắm hả?
— Mừng chứ. Mà bác sĩ nói vậy chắc cậu không phải người nên mới hồi phục nhanh thế?
— Đi về.
Cậu hai Khôi lại cáu, véo lấy tai tôi, tôi còn không hiểu mình sai ở đâu. Rõ ràng là tôi đang khen cậu ấy mà.
Chiếc xe ô tô không chạy về nhà mà chạy đến nơi khác, đó là một ngôi chùa. Khi cậu ấy đến nơi thì bà Châu đang chờ ở đó. Cậu hai Khôi lại dìu bà Châu lên xe, tôi lại phải lên ghế trước ngồi để mẹ con họ hàn huyên với nhau.
Tin bà Châu về, người nhà không một ai biết. Thằng Thành thấy có biến liền chạy vào báo cho bà hai Ngân biết:
— Bà hai… mau ra đón, bà cả về rồi…
Bà hai Ngân đang nằm nghĩ hưởng thụ thì bật dậy nhanh lắm, đôi mày nhíu lại:
— Cái gì? Bà ấy về rồi sao?
— Dạ, mau mau ra đón đi.
Bà hai Ngân luống cuống lấy đồ rồi ra lệnh cho thằng Thành:
— Được rồi, mày đi đi.
— Dạ.
Thằng Thành đi rồi, bà hai NGân cố gắng mang đồ nhanh nhất, miệng lẩm bẩm chửi:
— Chết tiệt, cái bà già đó, trù kiểu nào cũng không chết. Cái thứ gì mà sống dai nhách à.
Mang đồ xong, bà hai Ngân vội vàng đi ra ngoài, lúc này bà Châu đã ngồi ngay chỗ phòng khách, chễm chệ nhấm nháp nước trà thơm, bà hai Ngân cười xởi lởi:
— Chị… chị mới về. Sao chị không báo trước để em đi đón.
Thái độ bà Châu bình tĩnh lắm, ánh mắt cứ ngó ra phía ngoài chứ không ngó bà hai Ngân:
— Không dám…
— Gì mà không dám, chị em mình chứ phải ai xa lạ đâu.
Bà Châu đứng lên đi đến phòng thờ để thắp hương cho ông hội đồng Lộc, bà hai Ngân bị lơ đẹp nên lại cứ hậm hực trong lòng. Không ai quan tâm thì thôi, bà ấy mang nỗi ấm ức bực bội về phòng. Thậm chí ai đi ngang bà cũng kiếm chuyện, rồi còn đánh họ nữa. Vừa vào đến phòng ngó cái gì chướng mắt thì ngay lập tức cái đó bị rơi xuống đất, vừa đập đồ vừa nghiến răng, hai mắt giận đến đỏ âu lên, hàm răng nghiến chặt lại với nhau. Bà hai Ngân lại ra cửa hét lên:
— Thằng Thành đâu, lấy xe đưa tao đi công chuyện coi.
Nói xong bà hai Ngân quay lại ghế ngồi, lúc sau thằng Thành cũng chạy vào:
— Xe đó lát bà Châu đi công chuyện rồi, không đi được bà ơi.
— Con mụ già chết tiệt đó, rõ ràng là muốn chống đối tao đây mà. Đã thế thì đừng trách tao độc ác. Đi xe ngựa, đến chỗ cũ…
— Dạ, con biết rồi.
Thằng Thành nhanh chóng chạy ra ngoài.
[…]
Vậy là tôi đã bám lấy cậu hai Khôi hơn 5 tháng rồi, thật sự không thể phủ nhận tình cảm tôi dành cho cậu. Nhưng mà nói cho cậu ấy biết thì tôi lại càng không dám, tôi biết thân phận mình, và hơn nữa tôi biết trong lòng cậu ấy chỉ có mỗi mợ Lụa. Căn phòng bỏ hoang ấy, nó lại ngay tầm mắt của tôi, mỗi lần nhìn thấy nó tôi cứ phải nhìn thật lâu. Tôi cũng chưa tìm được lời giải của hồn ma kêu oan đó là ai? Và ai đã hại hồn ma ấy? Nhiều lúc tôi cứ muốn chạy qua đó, can đảm lắng nghe họ nói gì, nhưng thật sự tôi rất sợ. Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm qua hướng đó, không để ý đến bước chân đến gần tôi. m thanh dịu dàng quen thuộc vang lên:
— Hoa… Hoa ơi…
Tôi quay người qua phía người gọi, đôi mắt mở tròn, miệng cười tươi rói và nhanh chóng chạy lại bên đó:
— Cô hai… cô hai về khi nào sao không nói em đón.
Cô hai Nhàn đứng đó, dáng vẻ thanh mãnh, nụ cười dịu dàng nhìn tôi:
— Chị muốn tạo bất ngờ cho em mà..
— Em nhớ cô hai quá đi mất, mà sao cô hai dạo này ốm thế. Cậu ba Lân không cho cô ăn hả? Cậu ấy đối xử tệ với cô phải không? Nói em nghe đi cô đừng sợ..
Cô hai Nhàn nhìn tôi bật cười, bàn tay ấm áp mềm mịn của cô ấy nắm lấy tay tôi đặt lên bụng:
— Không phải đâu… do có bạn nhỏ trong này nè…
Khuôn mặt tôi nó chuyển từ khó hiểu rồi đến ngạc nhiên và vui mừng tột độ:
— Có… có… cô có em bé hả?
— Ừa..
Tôi nhảy cẫng lên như con điên, sau đó nghiêng người đưa tay áp sát vào bụng cô ấy, thủ thỉ:
— Em bé ơi, chị là Hoa đây, là con sen của em đây. Em phải khoẻ mạnh bình an nghe em.
Cô hai Nhàn khẽ đập nhẹ vào vai tôi:
— Em bé còn nhỏ xíu à, chưa có biết nghe gì đâu.
— Cô hai mau về phòng nghĩ ngơi, đi lại nhiều thế này không tốt đâu.
— Ừa, chị biết rồi.
Tôi dìu cô hai Nhàn về phòng nghĩ ngơi, bữa cơm gia đình hôm nay là bữa cơm đông đủ đầu tiên sau đám tang ông hội đồng Lộc. Cậu ba Lân vui vẻ thông báo:
— Thông báo với cả nhà, tụi con có em bé rồi.
Bà Châu và cậu hai Khôi mừng ra mặt, nhất là bà Châu. Bà ấy nhìn cô hai Nhàn và hỏi:
— Bao lâu rồi hả con, sao không nói má biết?
Cô hai Nhàn e ngại trả lời:
— Dạ mới 2 tháng đó má.
— Tốt rồi, vậy tốt quá rồi.
Cậu hai Khôi cũng khịa thêm vài câu:
— Đi học tốt quá nghe…
Cậu ba Lân có chút xấu hổ nên thúc vào tay của cậu ấy. Cả nhà ai nấy đều vui vẻ, nhưng có những kẻ cũng chỉ chúc cho có chuyện, những lời chúc mang đầy sự giả tạo.
Cơm nước xong, tôi theo cô hai Nhàn về phòng, tâm sự thêm nhiều chuyện nữa:
— Cô ăn gì không? Em nói bếp nấu cho cô ăn, chứ em thấy lúc nãy cô có ăn được gì đâu.
— Chị không muốn ăn gì luôn, chị nghén quá đi mất.
Tôi thấy cô hai Nhàn ốm đi nhiều, sắc diện xanh xao tôi lo lắm:
— Cô cố ăn đi, nhìn cô ốm yếu quá, vậy sao tốt được.
— Chị cũng cố lắm, thôi cứ đợi 4 tháng xem sao. Nghe họ nói nghén mấy tháng đầu thôi.
— Em cũng mong vậy, chứ em thương cô quá. Nhìn cô như này em xót lắm.
— Chị biết em thương chị mà, à chuyện của em sao rồi.
Tôi nhíu mày ngạc nhiên vì không hiểu cô hai Nhàn hỏi chuyện gì:
— Chuyện gì là chuyện gì cô?
— Thì chuyện em với cậu hai KHôi đó.
Cứ nhắc đến cậu hai Khôi là mặt tôi nóng rang, hơi thở có phần đứt quãng, và đặc biệt là tim đập nhanh không dừng. Tôi phải để tay lên ngực ngăn lại, nếu không tôi sợ tim mình nhảy hẳn ra ngoài cho xem. Tôi ấp úng:
— Em… em với cậu ấy có gì đâu?
— Thiệt không? Mấy tháng bên nhau mà sao không có gì?
— Có bị chửi thì nhiều thôi cô à.
— Em… thương cậu hai Khôi phải không?
Nghe nhắc trúng tim đen, tôi nhiệt tình từ chối:
— Không, làm gì có, không có chuyện đó đâu cô.
— Không cần dối nè, chị nhìn chị biết chứ.
Tôi đành nói thật, bởi tôi với cô hai xưa nay chưa giấu nhau chuyện gì:
— Em… em rất thương cậu ấy, thương nhiều lắm. Cứ nhìn thấy cậu ấy là tay chân em cứ luốn cuống, tim đập nhanh, khó chịu lắm cô ơi.
— Vậy em tính sao, hay nói cho cậu ấy biết đi.
Tôi lập tức dập tắc ngay cái ý tưởng ấy của cô hai Nhàn:
— Không được đâu cô, cậu ấy biết cậu ấy khinh thường em lắm…. tốt nhất là không nên đâu… với em biết thân phận em mà…
Cô hai Nhàn lại nắm lấy tay tôi trấn an:
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!