Lâm Diệu Nhan nhìn thật sâu vào mắt Tô Lạc, phát hiện hắn không muốn giải thích thì hít sâu một hơi và nói: "Anh không muốn nói thì thôi, vậy tôi hỏi anh một vấn đề, anh biết anh tôi đi đâu không?”
"Anh cô đi làm chuyện của mình, chắc rất nhanh sẽ trở về."
'Tô Lạc đang nói dối, Lâm Diệu Nhan luôn cho rằng anh mình đi làm ở nước ngoài, nếu để cô biết Lâm Bất Bạch đã chết thì sẽ đau khổ đến mức nào.
Lâm Diệu Nhan than nhẹ một tiếng: "Anh biết không, kỳ thật đôi khi tôi có suy nghĩ rằng tập đoàn Hồng San Hồ là anh hai phái tới giúp tôi, bởi vì thực sự quá trùng hợp, tôi vừa gặp nguy cơ thì họ đến ngay, hơn nữa họ lại chọn trúng tôi trong vô số xí nghiệp, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy như đang nằm mơ."
Tô Lạc nghe vậy thì mở miệng nói: "Không phải cô nằm mơ, cảm giác của cô không sai, tập đoàn Hồng San Hô thật sự do anh cô phái tới giúp."
"Ồ? Giờ tôi cảm thấy anh đang gạt tôi chuyện gì, anh từng đánh Hauge, khi mọi người đều không tin Hồng San Hô sẽ chọn Thanh Hoàng thì anh cứ chắc chắn họ sẽ hợp tác với Thanh Hoàng, mà tất cả đều ứng nghiệm."
Lâm Diệu Nhan nghi ngờ đánh giá Tô Lạc, cô đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về người chồng chung sống ba năm qua.
"Tôi nói tôi đoán, cô tin không?" Tô Lạc khẽ cười và nói Lâm Diệu Nhan không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn Tô Lạc rồi đi về hướng xe mình đang đậu.
Sau khi lên xe, Lâm Diệu Nhan phát hiện Tô Lạc còn đứng ở đó thì đột nhiên ma xui quỷ khiến nói: "Anh còn ngẩn người làm gì, anh không định cùng tôi về nhà sao?"
'Tô Lạc nghe Lâm Diệu Nhan nói thế thì lập tức sững sờ, ba năm qua Lâm Diệu Nhan chưa bao giờ chủ động mời hắn cùng về nhà, hôm nay xem như lần đầu tiên.
"Được!" Khi thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Lâm Diệu Nhan, Tô Lạc mỉm cười khẽ gật đầu.
Ba năm, Lâm Diệu Nhan bảo vệ hắn ba năm, bây giờ đến phiên hắn bảo vệ cô gái này cả đời.
Một bên khác, khu biệt thự Ngự Long Loan, đây là
khu biệt thự cấp cao ở phía bắc Trung Hải.
Trong phòng khách của một biệt thự có ba người, con trai của cụ viện trưởng - Tô Minh Chí cũng ở trong đó.
Lúc này, mọi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình LCD trước mặt, hình ảnh đang chiếu trên đó rõ ràng là Tô Lạc châm cứu cho cụ viện trưởng.
Cả phòng khách lặng ngắt như tờ, không ai mở miệng, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hình ảnh đó.
Trong ba người có một ông lão mặc đường trang, râu tóc bạc trắng, trông rất Tiên Phong Đạo Cốt
(1) Ý nói cứng cỏi, cao thượng, không chịu khuất phục. Phong độ của người tiên; sự cao thượng của đạo SĨ
Giờ phút này, ông ta đang hết sức kích động nhìn hình ảnh trên màn hình, càng xem thì sắc mặt càng đỏ.
Đến cuối cùng, cả người ông không kiềm được mà bắt đầu run rẩy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng tràn ngập hưng phấn và kích động.
Vài giây sau, ông hoàn toàn không để ý hình tượng mà rống to: "Là Huyền Môn Độ Ách Châm, đây tuyệt đối là Huyền Môn Độ Ách Châm, sư phụ không gạt tôi, không ngờ Huyền Môn Độ Ách Châm có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt trong lời đồn lại thật sự xuất hiện. Ông trời thật không tệ bạc với tôi, giúp sinh thời tôi còn được nhìn thấy thuật châm cứu đã sớm thất truyền, tôi chết cũng không tiếc."
Bởi vì quá kích động, hơi thở của ông lão trở nên dồn dập, suýt đã ngất đi.
Ông nhìn chằm chằm màn hình với ánh mắt sáng ngời, quay người nói với người đàn ông trung niên bên cạnh Tô Minh Chí: "Trương tiên sinh, anh có thể nói cho. tôi biết video này có từ đâu không? Người thanh niên trong video là ai? Tôi muốn gặp cậu ta một lần... ."
"Hứa Lão đừng kích động, ông tỉnh táo trước đã." Người đàn ông trung niên nhìn thấy hành động của ông lão thì vội vàng an ủi: 'Hứa Lão, ông có thể giải thích cho chúng tôi biết cái gì là Huyền Môn Độ Ách Châm không?”
“Trương tiên sinh, ngại quá do tôi quá hưng phấn." Hứa Lão hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngăn chặn kích động trong lòng, chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói Huyền Môn Độ Ách Châm là tinh túy của « Hoàng Đế Nội Kinh », một châm hạ xuống thì khởi tử hồi sinh, nhưng phương pháp châm cứu này chỉ được ghi chép trong sách cổ, chưa ai từng được nhìn thấy ngay cả sư phụ tôi cũng vậy, không ngờ hôm nay lại thấy được trên tay một người trẻ tuổi."
Nói đến đây, Hứa Lão không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hình ảnh được phát lại, cố gắng nhớ kỹ phương pháp châm cứu của Tô Lạc.
Nhưng phương pháp châm cứu này cần thi triển phối hợp với bí pháp độc môn mới có hiệu quả khởi tử hồi sinh, dù ông nhớ kỹ cũng không có tác dụng gì.
Người đàn ông trung niên nghe Hứa Lão nói thế thì trong mắt lóe lên một tia sáng: "Hứa Lão, ông xác định không nhìn lầm, người trẻ tuổi này thật sự thì triển Huyền Môn Độ Ách Châm đã sớm thất truyền?"
"Không sai, tôi từng nghiên cứu cổ tịch, hạ châm vào mi tâm, châm qua thất tinh, đây là điểm kỳ diệu nhất của Huyền Môn Độ Ách Châm."
Hứa Lão trịnh trọng nói: "Trương tiên sinh, tôi đã sớm xem tình trạng của Trương Lão, chức năng thân thể gần như tổn thất hầu như không còn, chỉ dựa vào chút Linh dược để giữ mạng, nhưng đây là uống rượu độc giải khát, nếu có thể dùng Huyền Môn Độ Ách Châm thì nhất định có thể cứu được Trương Lão."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!