Lọc Truyện

Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?

Lúc này tiểu bao tử của Trúc Viễn không chịu được đã lên tiếng biểu tình dữ dội. Không tránh được đã bị nữ nhân bên cạnh bắt gặp, còn cố tình quay sang hướng khác như là không nghe thấy gì, nhưng tiếng cười sau đó đã bán đứng Tô Nghiêng.

Cả hai rất nhanh lựa được một quán nhỏ gần đó. Suốt bữa ăn lại tán gẫu vài câu, 10 câu thì hết thẩy 10 lần Tô Nghiêng bị chọc tức, phút chốc nghi hoặc chính mình vì sao chịu đi cùng. Nhưng Tô Nghiêng cũng không hiểu, bị chọc tức như vậy bản thân lại có thể cười rất vui vẻ.

Thời gian trôi đi rất nhanh, đã đến giờ quán phải đóng.

Cửa xe đã được Trúc Viễn kéo ra, cô liếc nhẹ qua nhìn Tô Nghiêng. Cảm nghĩ đối với cuộc hẹn ngắn ngủi như vậy, là một vẻ mặt hiện lên chữ không nỡ.

Tô Nghiêng đứng sát bên, giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân này cất lên chậm rãi:

"Cũng đến lúc phải về rồi!"

"Đúng vậy! Trời tối như vậy, đến lúc phải về rồi!" Trúc Viễn hít một hơi rất sâu, ánh mắt đầy sự tiếc nuối nhìn Tô nghiêng bước lên xe.

Ánh trăng bé nhỏ như muốn đồng hành cùng họ vậy, không như mọi cảnh quan xung quanh mà bỏ họ ở lại. Trong lòng ngực Trúc Viễn có một thứ rộ lên từng hồi, không rõ để gọi tên, cũng không rõ đó là gì để đặt cho nó một cái tên. Cô thầm nói trong đầu mình, nếu cô thẳng thắng thổ lộ thì liệu về sau nữ nhân mà cô muốn cạnh bên có cho cô cơ hội hay không. Hay lại là tiếng thở dài, hay là dùng sự im lặng đối phó... cũng không chừng đến cả gặp mặt Tô Nghiêng cũng không muốn nữa.

Suy nghĩ nhiều như vậy, nơi muốn đến cũng đã đến rồi.

Đổ xe vào bên trong, trước mắt Tô Nghiêng là nơi mà Trúc Viễn đang ở.

Vừa nãy trong xe Tô Nghiêng ngập ngừng nói ra ý định của bản thân, hiếm khi nữ nhân này được thư thả nên vẫn là muốn đi đâu đó. Trúc Viễn tận dụng lấy cơ hội muốn mời Tô Nghiêng đến nhà mình, cả hai cùng nhau ngồi tán gẫu. Câu trả lời mà Tô Nghiêng đáp lại chính là sự có mặt của mình hiện giờ.

"Cô gầy như vậy sẽ bị gió ngoài này thổi bay đi đó" Lấy bia hơi đưa Tô Nghiêng nhưng Trúc Viễn vẫn là không quên trêu chọc nữ nhân này

"Bên trong ngột ngạc lắm" Biết rõ tửu lượng của mình rất kém nhưng khung cảnh đẹp đẽ dưới mắt khiến Tô Nghiêng khó cưỡng lại mà đưa lon bia lên uống ực một hơi. Liền bày ra vẻ mặt khó coi khi vị bia ngắm vào đầu lưỡi.

Hình ảnh vừa rồi của Tô Nghiêng rất nhanh được Trúc Viễn thu vào sâu trong đáy mắt. Vẻ đẹp cao nhã mấy giây trước đã trở nên mê hoặc, loại vẻ đẹp khiến người ta chìm đắm. Có một chút buông lơi, một chút gần gũi nhưng lại khó nắm bắt cũng không dễ dàng gì nhìn thấu. Vẻ đẹp của Tô Nghiêng xuất phát từ những cử chỉ nhẹ nhàng, càng ngắm nghía lâu càng bị làm cho lay động đến khi kịp nhận ra thì trong đầu Trúc Viễn lại chất chứa vô số mâu thuẫn, cũng không có cách nào dứt khỏi.

"..... Trúc Viễn, tôi vẫn chưa biết hết về cô lắm.." Nhưng Tô Nghiêng còn có một khúc mắc rất khó để mở lời, là từ nãy giờ rốt cuộc vì sao Trúc Viễn lại nhìn mình như vậy.

Trúc Viễn xoay lưng lại, đối diện với căn phòng của mình, đối diện với chốn tối tăm này, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ:

"Tôi tên La Trúc Viễn, năm nay 25 tuổi, nghề nghiệp là chạy taxi dạo, nhóm máu O, tuy không có tiền đồ sáng lạng nhưng tôi rất biết cố gắng, hiện giờ vẫn còn độc thân. Báo cáo sếp. Đã hết!"

"Cô là muốn gạt người sao?" Ngữ điệu khôi hài của Trúc Viễn khiến cho Tô Nghiêng bật cười, nhưng có vẻ lời khai đó làm Tô Nghiêng đầy nghi hoặc, khó có thể tin.

Bia hơi được trút vào cổ họng của Trúc Viễn, uống một ngụm nhiều như vậy xem ra Trúc Viễn đang rất cao hứng. Liền thấy nữ nhân xinh đẹp này cũng đang ngồi ở bên, lại dùng ánh mắt như đang thăm dò mình, Trúc Viễn vui vẻ hỏi:

"Chỗ nào của tôi không thuyết phục được cô vậy?!"

"Không lý gì cô chỉ mới 25 tuổi..." Rõ ràng bản thân là nghi hoặc thứ khác nhưng Tô Nghiêng vẫn là không có can đảm hỏi, chỉ ngập ngừng rồi thôi.

"Sao vậy? Không lẽ cô lớn tuổi hơn tôi nên nhìn tôi làm cô khó tin hả"

Cố tình! Chắc chắn là cố tình nói đả thương tôi có đúng không?

Nụ cười mà Tô nghiêng thấy không khác gì đao thương một nhát đã xuyên qua lòng ngực. Có đánh chết nữ nhân này cũng quyết không nói ra nàng đã 30..

Cả hai cứ nói rồi lại đưa bia lên cùng cạn, cùng hóc sạch. Màn đêm lấm tấm ngôi sao nhìn xuống, nếu nhìn trúng 2 người họ cười cười nói nói chắc chắn sẽ cảm thấy rất nghen tỵ. Nhân sinh tồn tại nhiều thứ người, bác sĩ cùng xã hội đen, hai thân phận đối lập kỳ diệu lại có thể tâm đầu ý hợp như vậy. Ghen tỵ đến mức không muốn chóp sáng nữa...

Một người thay đổi cảm quan về việc cùng ai đó uống bia và nói nhiều chuyện.

Một người vốn không thích bia, lại uống không ai cản kịp.

Yêu lấy nhau đều sẽ trở nên như vậy sao? Chính là trở thành kiểu người bản thân không bao giờ ngờ tới.

"....Không lý gì cô lại 25.. Trúc Viễn..."

"..Có đánh chết...tôi cũng không nói cô biết.. tôi đã..30.."

"..Trúc Viễn.. cô gạt tôi có đúng không..."

Thật sự ngoài vòng tưởng tượng của Trúc Viễn. Cô vừa bế nữ nhân này trên tay vừa thầm nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không có lần sau, không thể để nữ nhân xinh đẹp này uống bia nữa, uống say như vậy đến chính cổ cũng không tự điều chỉnh nỗi.

Thân người của Tô nghiêng bình thường sẽ rất mảnh khảnh, rất nhẹ, nhưng sau khi hóc bia vô tội vạ thì có hơi khó kiểm soát. Khó khăn lắm Trúc Viễn mới đặt được Tô Nghiêng lên giường.

Thấy một thân ảnh quen mắt, trong tiềm thức của mình Tô Nghiêng lại thấy vô cùng an tâm, liền kéo tay người trước mắt lại. Đến khi toàn thân của mình hoàn toàn áp vào lòng ngực của người đó, Tô Nghiêng đem tâm tư ra hết sức bày tỏ, phóng túng bản thân trưng ra điệu bộ uỷ khuất, đau nhói trong lòng ngực của mình:

"...Rõ ràng cô ấy ôm cô như vậy.. cô lại cho mình độc thân.. cô là đang gạt tôi có đúng không"

"....Trúc Viễn... không hiểu sao nghĩ đến.. tôi lại thấy không vui.... "

"....Trúc Viễn..."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!