Ông ấy ngồi xuống, nheo mắt trầm ngâm.
Những chuyện xảy ra đêm nay, rối như tơ vò.
Trong đầu Tống Tà Dương bỗng lóe lên một bóng người.
Sở Trần.
Ở rể nhà họ Tống suốt năm năm, trong mắt mọi người, anh chỉ là một kẻ ngốc khỏi bàn cãi.
Thế mà đêm nay, anh lại giống một kẻ điên.
Nhưng, kim bạc trong roi dài cũng là do anh phát hiện.
Tống Tà Dương nghĩ không thông.
Ông ấy chau mày thật chặt.
Ông cứ cảm thấy đêm nay còn có điều gì đó bị bỏ sót.
"Ba người bọn họ trên đường về, không thể yên ổn đến vậy." Tống Tà Dương sải bước ra ngoài, ông ấy phải hỏi cho ra lẽ.
Cốc cốc cốc!
Tống Thu vừa mới về đến phòng, cửa đã bị gõ dồn dập.
"Ba, sao ba lại tới." Tống Thu mở cửa, hơi ngạc nhiên.
"Con khai thật, kể tường tận quá trình các con về đây, không được bỏ sót một chi tiết nào." Tống Tà Dương nhìn chẳm chằm Tống Thu, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng. "Tiểu Thu, chuyện này liên quan đến vận mệnh nhà họ Tống. Ba biết con với Nhan Nhan rất thân, nhưng chuyện này tuyệt đối không được giấu."
Bị nhìn chẳm chằm, Tống Thu đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu.
Tống Thu cẩn thận nói: "Ba ... ba có bị cao huyết áp không?"
Mặt Tống Tà Dương sầm lại.
Sắp bị đem ra xử theo gia quy đến nơi, Tống Thu vội vàng nói tiếp: "Trên đường về, bọn con đúng là bị người của võ quán Vinh Diệu chặn lại, những gì chị nói đều là thật. Sở Trần cắt đuôi được người của võ quán Vinh Diệu rồi mới quay về."
Tống Tà Dương nhíu mày nhìn Tống Thu: "Rồi sau đó?"
"Rồi, đúng lúc bọn con thấy Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông." Tống Thu nghiến răng nói. "Diệp Thiếu Hoàng uy hiếp chị Ba, bắt chị phải lên xe hắn đi theo. Có như vậy thì hợp tác giữa nhà họ Diệp, nhà họ Tống và tập đoàn Vinh Thị mới có khả năng tiếp tục."
Ánh mắt Tống Thu thoáng qua một tia phức tạp: "Đúng lúc ấy, Sở Trần lao lên."
Tống Thu kể lại diễn biến sự việc.
Mắt Tống Tà Dương cứ trợn to, miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.
Chấn động tột độ.
Ông ấy không dám tin: Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông lại bị một mình Sở Trần trùm thùng rác lên đầu, đè xuống đất mà nện như mưa.
Tống Tà Dương thấy tim mình sắp ngừng đập.
Gần như nghẹt thở.
Sở Trần, dám đánh cho Diệp Thiếu Hoàng một trận!
Chuyện không dám tưởng tượng nổi, ấy thế mà anh lại dám làm.
"Hắn là thằng ngốc à?" Tạm bình tĩnh lại đôi chút, Tống Tà Dương không nhịn được gào lên.
Ông ấy biết rất rõ, một hành động này của Sở Trần tương đương với việc đắc tội chết nhà họ Diệp.
Hết đường cứu vãn rồi.
Dù ngày mai ông ấy có mang lễ vật quý giá đến mấy đi nữa, cũng không thể hóa giải mối xung đột này.
Chờ Tống Tà Dương bình tĩnh lại, Tống Thu cũng ổn hơn một chút, nhìn cha, rụt rè nói: "Hắn ... đúng là thằng ngốc, ai cũng biết mà."
Tống Tà Dương chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Nếu lúc này Sở Trần mà xuất hiện trước mặt ông ấy, ông ấy hận không thể dùng chiếc roi dài gắn đầy kim bạc quất cho anh một trận nên thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!