Lúc này Nam Cung Dạ Hi mới chân chính kinh ngạc, ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn đi trường tiểu học Ấu Dương đón con cháu trai và con gái ……”
Úc Phong sâu thẳm liếc mắt chăm chú nhìn cô một cái, xoay người đi về phía chiếc Bugatti: “Lên xe.”
Mặt trời chói chang, chiếc dù duy nhất nằm trong cốp xe thể thao màu đỏ, Nam Cung Dạ Hi thật sự không có biện pháp khác, cắn răng một cái liền chạy theo, chui vào trong xe đang toả khí lạnh bốn phía thoải mái.
“Hazi, thực xin lỗi, lần trước đã mắng anh,” Nam Cung Dạ Hi nhỏ giọng xin lỗi, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ biểu tình xấu hổ: “Tôi nhất thời kích động cho nên mới nói nhiều như vậy, nhưng hiện giờ sẽ không, dù sao anh cũng chướng mắt tôi, tôi không có lý do gì để yêu cầu nhiều như vậy —— bên kia, rẽ trái.”
Úc Phong lái xe theo s chỉ huy, tốc độ xe vừa phải, thực ổn định.
“Nói như vậy, em là từ bỏ tôi?” Giọng anh du dương chậm rãi nói.
“Rõ ràng chính là anh chướng mắt tôi,” Nam Cung Dạ Hi nhỏ giọng nói thầm: “Hẳn là anh chưa hề gặp qua phụ nữ giống như tôi như đi? Bảo bảo cũng đã năm tuổi còn tùy tiện chạy đi túm đàn ông thân cận, tôi biết anh ghét bỏ tôi, đình chỉ, không cần phải nói, tôi có tự mình hiểu lấy.”
Môi mỏng của Úc Phong giật giật, muốn nói cái gì nhưng lại không mở được miệng.
Trước cửa trường tiểu học Ấu Dương, hai cái đứa nhỏ đã sớm tay cầm tay ngoan ngoãn đứng đợi ở dưới bóng cây.
“Mommy!” Trình Lan Y vừa thấy c liền chạy tới, ôm chầm lấy cô.
Nam Cung Dạ Hi ôm con gái ngoan, lúc này mới lại nghĩ đến một vấn đề, người đàn ông này sẽ không chỉ đưa cô đến đây thôi chứ, sau đó mặc kệ cô làm sao đi trở về??
Tiểu Ảnh vẫn luôn nhón chân chờ chiếc xe thể thao màu đỏ của cô út, không chờ được, ngược lại nhìn thấy một chú cao lớn bước xuống xe, cậu bé há miệng, hiếu kỳ nói: “Woa, cô út quen bạn trai mới?”
“……” Nam Cung Dạ Hi chỉ cảm thấy một giọt mồ hôi từ sườn mặt trượt xuống dưới.
“’Tiểu soái ca’, con nghĩ nhiều.” Cô túm chặt bàn tay nhỏ của cậu bé, kéo cậu đến bên người.
Tiểu Ảnh lại sờ sờ cằm, vẻ mặt cao thâm nói: “Nhưng chú này nhìn không giống tài xế trong nhà nha, cô út, người quen của cô?”
Nam Cung Dạ Hi xấu hổ đến da đầu tê dại, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, muốn chết a…… Cô lại không phải mấy cô bé mười bảy tám tuổi, thế nhưng bị một hai câu nói này trêu chọc đến đỏ mặt lên!
“Con gái em?” Thân ảnh cao lớn của Úc Phong ngồi xổm xuống, nhìn cô bé xinh xắn trong lòng Nam Cung Dạ Hi.
“Chào chú.” Trình Lan Y vòng tay qua cổ mommy, ngọt ngào kêu lên.
Đôi mắt Tiểu Ảnh đột nhiên hiện lên ánh sáng, mở to hai mắt hỏi: “Cô út, đây không phải là daddy mới mà cô tìm cho Y Y đó chứ? Thoạt nhìn không tệ nha,” tiếp theo cậu bé dùng mông đẩy đẩy Trình Lan Y: “Chị thích hay không?”
Nam Cung Dạ Hi nắm chặt nắm tay, vung vung, hung thần ác sát hù dọa cậu bé: “Không được nói bậy! Nhóc con, daddy mommy của con đều không ở đây, coi chừng cô út báo thù riêng nha!”
Tiểu Ảnh lập tức lui lại phía sau Trình Lan Y: “Tiểu Y Y, xem mẹ chị lại bão nổi kìa!!”
Trình Lan Y lại ngơ ngẩn, ôm cổ mommy, nhìn nhìn chú cao lớn trước mắt này, rõ ràng là bị lời nói vừa rồi của Tiểu Ảnh dọa sợ, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, sau đó “Ô oa” một tiếng khóc lên.
Úc Phong chợt nhíu mày, không biết mình làm sai cái gì, thế nhưng chọc cô bé này này khóc.
“Này, con khóc cái gì hả?” Nam Cung Dạ Hi luống cuống, nghiêng đầu nhìn nhìn con gái, cũng không dám chạm vào cô bé, lại hỏi “Mommy không có nói sai gì chứ? Chẳng lẽ là ở trường học bị bạn bắt nạt?”
Trình Lan Y khóc lóc ôm chặt cô, hô lên: “Y Y không cần daddy mới, Y Y có daddy…… Y Y không cần……”
Giữa hè ánh nắng chói chẳng chiếu xuốn mặt đất, phía dưới bóng cây loang lổ, cô bé con nho nhỏ ôm cổ mẹ mà khóc lớn, thật sự chọc người đau lòng, Nam Cung Dạ Hi cảm giác trái tim mình đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đau nhói, đau đến lợi hại, đối với YY, trước nay cô không có nghiêm túc trả lời qua với cô bé là daddy đã đi nơi nào, mà ấn tượng cuối cùng của Y Y đối với ba mình chính là ở khu nhà xưởng cũ kỹ kia, khi đó, nhìn thấy cậu mình cùng daddy đánh thành một đoàn, trên người Trình Dĩ Sênh toàn là máu tươi.
Trái tim nho nhỏ của con trẻ, làm sao bỏ được sự thương yêu đối với cha mẹ?
Trong mắt Nam Cung Dạ Hi toát ra hơi nước, có chút cứng đờ mà ôm lấy thân thể mềm mại nh nhỏ, vụng về an ủi: “Đừng khóc …… Nói giỡn với con mà thôi, nơi nào có ba mới cái gì đâu…… Y Y đừng khóc……”
Mà ở Úc Phong xem ra, tình cảnh như vậy giống như là một cô bé lớn ôm một cô bé nhỏ hơn, ngay đến dỗ dành cũng cứng ngắt không biết nên dỗ như thế nào.
“Lên xe trước đã, tôi đưa mọi người về.” Anh xoa xoa giữa mày, vỗ vỗ lưng Nam Cung Dạ Hi.
Thật vất vả Trình Lan Y mới nín khóc, Nam Cung Dạ Hi dàn xếp cô bé ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên nhảy dựng lên, vòng đến trước mặt Úc Phong, nói: “Cái kia, tôi tới giúp anh lái xe đi, anh ngồi mặt sau giúp tôi trông chừng hai bảo bảo được không?”
Úc Phong hơi hơi kinh ngạc: “Em nói cái gì?”
Nam Cung Dạ Hi chắp tay trước ngực: “Anh làm ơn, soái ca, tôi không biết dỗ trẻ con, thật sự sẽ không.”
Nguyên lai tính tình coo rất kém cỏi, vừa nghe trẻ con khóc liền phiền lòng, kết hôn suốt 5 năm, mỗi lần con gái khóc đến tê tâm liệt phế thì Trình Dĩ Sênh đều không ở nhà, ngay từ đầu còn sẽ học ôm con gái mà dỗ, chính là sau đó thì càng ngày càng không có kiên nhẫn, bộ dán đanh đá tùy hứng không tgu liễm được, tuy rằng đến bây giờ đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn học không được như thế nào vui vui vẻ vẻ ở chung cùng con gái, cô rất muốn đau con gái, thật sự, chính là, cô sẽ không biết làm thế nào.
Úc Phong đôi mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, lấy chìa khoá trong túi chìa giao cho cô, trầm thấp lưu lại một câu: “ Thời điểm mắng tôi không phải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ sao? còn không phải giống nhau, chẳng qua chỉ như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Dạ tối sầm, người đàn ông kia cũng đã xoay người, dắt tay con gái bảo bối của cô,thấp giọng dỗ dành.
“……” Nam Cung Dạ Hi nghẹn ở ngực phát không ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh nói mấy câu đã dỗ được Trình Lan Y, duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt cô bé, bồng cô bé lên, hướng tới phía sau đi đến.
Hazi ——
Thực thần kỳ!
Nam Cung Dạ Hi quay đầu nhìn phía ghế sau vài lần, mới đầy bụng hồ nghi mà chạy đến trên ghế điều khiển.
Cẩn thận nghiên cứu một chút, cô phát hiện mình đối loại xe này không phải đặc biệt biết rõ, Tiểu Ảnh thò cái đầu nhỏ từ phía sau ra tới, tiếng nói thanh thuý: “Cô út, cô đừng đâm xe nha, cẩn thận cẩn thận, cô đang dẫm chính là chân ga ——”
Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vội vàng đổi một chân, nghiến răng nói: “Ngồi yên! Cô biết lái!”
Dọc theo đường đi, Trình Lan Y ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Úc Phong, thường thường ngẩng đầu nói với một hai câu với anh, bộ dáng ngoan ngoãn làm Úc Phong rất thích, nhiều lần anh ngước mắt nhìn người phụ nữ phía trước luống cuống tay chân lái xe, Tiểu Ảnh ở bên cạnh thình lình mà mở miệng chỉ huy cô, khiến cô càng thêm trở tay không kịp.
Khi về đến biệt thự, Nam Cung Dạ Hi ra hiệu cho xe ngừng ở gần cổng, quản gia thấy thế thì đi tới, mở cửa cho cô.
“Quản gia, giúp cháu mang Y Y và Tiểu Ảnh vào nhà đi!”
Quản gia nhíu mày: “Tiểu thư, xe cô đâu?”
“Hết xăng, đang ở trạm xăng dầu! Chú có rảnh thì cho người lấy về giúp cháu! A, đúng rồi……” Nam Cung Dạ Hi thò đầu dò hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau:“Ở trạm xăng dầu nào vậy?”
Hai đứa nhỏ nhảy nhót xuống xe, Trình Lan Y chạy ở phía sau, từ trong túi móc ra một viên kẹo nho nhỏ kẹo, nhón chân đưa cho Úc Phong: “Chú, về đến nhà cháu rồi nha, cái này tặng chú.”
Úc Phong xoè ra bàn tay to, viên keoj nho nhỏ bị anh gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
“Ừ, Y Y ngoan, về sau không cần tùy tiện khóc nhè.” Bàn tay to xoa đỉnh đầu cô bé.
“Y Y nhớ kỹ, bye bye chú!” Trình Lan Y ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tiểu Ảnh tay cầm tay chạy đi vào.
“Đợi lát nữa tôi sẽ cho người trực tiếp đưa xe của em đến nơi này, không cần phái người đi lấy.” Úc Phong nhìn hai đứa nhỏ chạy đi vào, lúc này mới chậm rãi xoay người, tiếng nói mang theo từ tính nói chuyện cùng Nam Cung Dạ Hi.
“À……” Đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Dạ Hi có chút hồng hồng, lẩm bẩm nói: “Vậy, vậy thì cảm ơn anh.”
Quản gia cũng có chút kinh ngạc, đánh giá người đàn ông trước mắt, đúng lúc mà lui ra phía sau một chút, im lặng không nói gì.
“Nếu một giờ sau xe còn chưa tới thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được —— em có danh thiếp của tôi rồi phải không?” Úc Phong chăm chú nhìn cô, nói.
“À…… Tôi có……”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!