Lọc Truyện

Cô Ấy Là Bạch Nguyệt Quang Của Tôi - Tần Minh

Thời gian trôi qua, Vương Cường cảm thấy cực kỳ sốt ruột, tình hình trên sân khiến cậu có chút khó xử. 

Cú nhảy úp bóng vào rổ của Tần Minh đã trực tiếp phá vỡ vị trí của 3 người Vương Cường, ngược lại còn tiêm cho hai người Lý Minh một liều thuốc an thần cực mạnh. 

Trong lòng Vương Cường tràn đầy nghi hoặc. 

Có quỷ mới biết Tần Minh lại mạnh như vậy. 

Rõ ràng vừa rồi cậu còn nhìn thấy Tần Minh đứng dưới đường ném phạt còn ném không trúng. 

Bây giờ xoay người một cái, không chỉ ổn định ném được 3 điểm, còn qua người úp rổ, tất cả đều vô cùng lưu loát. 

Nếu sớm biết Tần Minh mạnh như vậy, có đánh chết cậu cũng sẽ không khiêu khích. 

“Đỡ bóng!”   

Vương Cường đột nhiên chạy qua, đỡ lấy bóng từ tay đồng đội, khóe miệng cậu khẽ cong lên, khó khăn lắm mới đỡ được đường chuyền bóng từ đồng đội, lần này cuối cùng cũng đến lượt cậu biểu diễn rồi. 

Kỹ thuật rê bóng của Vương Cường rất tốt, là một thành viên chủ lực của đội tuyển bóng rổ trường, nên các kỹ năng cơ bản của cậu rất chắc.  

Một pha ngoặt bóng, dừng đột ngột, dưới chân, liên tiếp phá được phòng thủ của Lý Minh và Ngô Trấn Vũ, cuối cùng cũng đưa bóng tới dưới rổ. 

Như thể nghe thấy tiếng còi chiến thắng, cậu nhảy bật lên, mắt nhìn quả bóng sắp thành công vào rổ. 

Thế nhưng, đột nhiên có một bàn tay to lớn không biết từ đâu đưa ra. 

 “Vãi, má nó đây là quỷ à!”  

Vương Cường hoảng rồi, bóng trong tay trực tiếp bị Tần Minh đánh bay ra ngoài.  

  

Vương Cường sau khi tiếp đất thì cảm thấy choáng váng, mặt đầy vẻ sững sờ. 

Mẹ nó...  

Thế này là bị chặn lại rồi ư?? 

Không chỉ Vương Cường, mà tất cả mọi người đều bị động tác của Tần Minh làm cho ngớ người. 

Mẹ nó, thế này cũng quá mạnh rồi. 

Trực tiếp chặn lại luôn. 

Ngay lập tức, toàn bộ sân bóng rổ trở nên im lặng, Diệp An mắt chữ a mồm chữ o nhìn một màn này, rõ ràng là kỹ thuật chơi bóng rổ của tên Tần Minh này chẳng ra làm sao, sao hôm nay lại đột nhiên giống như có thần trợ giúp vậy, trở nên mạnh như thế! 

Không khoa học tí nào! 

Rất nhanh, Ngô Trấn Vũ và Lý Minh cũng đã được Tần Minh dẫn dắt, tìm thấy được tiết tấu của mình. 

10 phút sau, tỷ số của trận đấu đã là 0 – 9!   

Đúng vậy, đám người Vương Cường hùng hổ đi tới đã bị đánh cho trọc đầu, nếu như Tần Minh vào thêm một quả nữ, vậy thì sẽ thật sự thắng. 

Mà đánh đến mức này, Vương Cường sớm đã nhụt chí từ lâu rồi, đã không còn là vấn đề thắng hay không thắng nữa rồi, nhưng dù sao cũng phải vào một quả chứ, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là vấn đề tôn nghiêm! 

Nhưng mà rất rõ ràng, Tần Minh không muốn cho cậu cơ hội này. 

Trong sân, Tần Minh đỡ lấy bóng, Vương Cường mặt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm anh, hai chân hơi thấp xuống, hai tay mở ra tiến hành phòng ngự. 

Tần Minh vừa rê bóng, trong mắt vừa chứa đầy ý cười, trong mắt Vương Cường nụ cười này càng giống như một sự giễu cợt của ma quỷ. 

“Cậu có tin là cậu không thể phòng ngự được quả này không.” 

Tần Minh cười như không cười nói với Vương Cường, có điều Vương Cường không để ý đến anh, mà tập trung hết tinh thần nhìn chằm chằm quả bóng trong tay Tô Tín. 

Trên trán cậu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng căng thẳng. 

Thế nhưng Tần Minh chỉ cười và ra hiệu với Lý Minh Và Ngô Trấn Vũ. 

“Đây... đây là muốn làm gì?” 

“Không phải chứ, chẳng lẽ đàn anh Tần Minh chuẩn bị 1 đấu 3?” 

    

“Vãi, hình như là thế thật!” 

“Gì cơ!?” 

“.............” 

“......” 

Ngay lập tức, có người đã nhìn ra ý nghĩa mà Tần Minh ra hiệu cho hai người kia, ý bảo hai người bọn họ không cần kèm người phòng ngự, chỉ cần xem kịch là được. 

1 đấu 3! 

Hơn nữa đối phương còn có thành viên chủ lực của đội tuyển trường!   

Chuyện này sao mà có thể?   

Không thể không nói, quyết định này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có hơi viển vông. 

Tuy nhiên, trong lòng Vương Cường lại không dám có chút sơ ý. 

Cậu đã được lĩnh giáo qua thực lực của Tần Minh, nếu thật sự để anh 1 đánh thắng 3, vậy thì mặt mũi của cậu sẽ mất sạch. 

Rất nhanh, Tần Minh đã di chuyển! 

Vương Cường lập tức đi lên phòng thủ, ngáng chân, hai tay không ngừng phòng ngự. 

Thế nhưng, tất cả những thứ này đều không có tác dụng với Tần Minh. 

   

Anh bỗng nhiên xoay người, rồi lại đột ngột dừng lại, bỗng một bước đột phá! 

Lập tức qua được Vương Cường. 

Hai người còn lại thấy vậy, vội vàng đi lên hỗ trợ phòng ngự. 

Khóe miệng Tần Minh cong lên, anh không có bất cứ động tác thừa nào, trực tiếp nhảy lên tại đường ném phạt. 

Đúng vậy, chính là đường ném phạt! 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào bóng dáng của Tần Minh. 

Chiều cao 1m85, bỗng nhiên nhảy lên, trông giống như một con thú khổng lồ có hình người vậy.  

Hai người hoàn toàn không thể phòng ngự được, trơ mắt nhìn Tần Minh nhảy lên. 

Mọi người chỉ biết ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. 

"Bụp!!" 

Sau khi Tần Minh nhảy lên, thân hình to lớn trực tiếp nhảy vọt lên không trung. 

Ngay sau đó, bóng vào rổ!!   

Mọi người đều mở tròn mắt, nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt.  

Một mình qua 3 người, lại còn nhảy lên ném bóng vào rổ ngay tại đường ném phạt! 

Trời đất ơi, điều này thật đúng là quá khó tin!   

Đối với tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, nó giống như một điều viển vông vậy. 

Ngay giây sau, tất cả mọi người có mặt lập tức trở nên náo động! 

  

“Ôi vãi, quả này vậy mà lại vào!?” 

“Anh Minh quá đỉnh!!” 

“Ôi trời đất ơi, nhảy lên từ đường ném phạt rồi ném bóng vào rổ, lại còn là 1 đấu 3!” 

“Trời đất quỷ thần ơi, thế này cũng đẹp trai quá đi mất thôi.” 

“Đàn anh Tần Minh đẹp trai quá đi, tôi... tôi sắp không xong rồi, ôi trời đất ơi.”  

  

Vô số ánh mắt đều nhìn theo bóng dáng của Tần Minh. 

Anh lúc này giống như một ngôi sao lớn thu hút ánh nhìn của nhiều người vậy. 

Ánh mắt của những nữ sinh kia đều giống như thiếu nữ mê trai, rơi vào bể tình vậy. 

Cho dù bây giờ Tần Minh bảo họ làm gì, bọn họ rất có thể đều sẽ không từ chối. 

Diệp An nuốt nước miếng, đôi môi nhỏ xinh khẽ hé, nhìn bóng dáng của Tần Minh, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí có hơi đỏ hồng.  

Giống như cô thiếu nữ mới lớn vậy. 

Trái tim cô cũng không ngừng loạn nhịp như những cô gái khác. 

Diệp An lúc này như bị thần tình yêu Cupid bắn trúng vậy, lập tức rơi vào bể tình! 

Trong mắt cô, dáng vẻ Tần Minh ném bóng vào rổ quả thực là quá đẹp trai, quá hoàn hảo. 

   

Tần Minh đột nhiên quay người mỉm cười cười về phía Diệp An đứng, sau đó đi đến trước mặt Vương Cường, hai đàn em kia thấy vậy thì lập tức đi tới, sợ Tần Minh động thủ. 

Anh mỉm cười vỗ vào vai Vương Cường, rồi nhìn xung quanh và nói: 

“10 : 0, cậu thua rồi, vậy có phải nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?” 

Lời hứa?  

Tất nhiên là bò 2 vòng quanh tòa giảng đường, còn phải vừa bò vừa hô “Tôi là đồ rác rưởi” ! 

Vương Cường cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ không cam tâm. 

Cậu ta lén nhìn Diệp An một cái, trong lòng càng thêm phiền muộn. 

Vốn dĩ cậu muốn để Tần Minh mất mặt trước Diệp An, không ngờ rằng, cậu lại lấy đá tự đập chân mình! 

Bò 2 vòng quanh tòa giảng đường, nếu cậu làm như vậy, vậy thì chắc chắn ngày hôm sau cậu sẽ trở nên nổi tiếng! 

Đến lúc đó, Vương Cường cậu sẽ không còn mặt mũi mà tiếp tục lăn lộn ở trường nhất trung Tô Bắc. 

Tần Minh cười lạnh một cái, tiến lên phía trước một bước thúc ép nói:  

“Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn nói lời không giữ lấy lời trước mặt nhiều người như vậy ư?” 

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!