Lọc Truyện

Cô Dâu Gán Nợ - Quỳnh Châu

Từ hôm Lâm dọn tới đây ở, Ngọc Ánh vô cùng khó chịu, nói Lâm về nhà mình ở đi thì Lâm cứ nói "anh ở đây chăm sóc cho hai mẹ con em", Ngọc Ánh dường như bất lực luôn. Hôm nay cũng tới ngày đi khám thai theo định kỳ, Ngọc Ánh ngủ dậy sớm đi ra ngoài trước xem Lâm đã đi làm chưa để nói Lâm đưa mình đi. May quá khi bước ra thì thấy Lâm đang đứng ở bếp nêm nếm đồ ăn. Ngọc Ánh đi lại nói:

- Anh Lâm, hôm nay anh có bận gì không, đưa em đi khám thai nhé.

Lâm đang nấu ăn nghe Ngọc Ánh nói muốn mình đưa đi khám thai thì vui mừng hết sức, liền quay đầu lại nói:

- Không, anh không bận gì cả. Em mau lại bàn ngồi đi, anh đem đồ ăn sáng lại cho ăn rồi đi nhé. Mà em muốn đi khám ở đâu, hay là đi bệnh viện Từ Dũ nhé, ở đấy khám cho tốt.

- Sao cũng được hết, cho anh chọn đó.

Nói xong thì Ngọc Ánh đi lại bàn ngồi, Lâm múc hai tô bún riêu bê lại bàn rồi ngồi xuống ăn cùng Ngọc Ánh. Sau khi ăn xong Lâm nói Ngọc Ánh đi thay quần áo đi rồi đi. Ngọc Ánh gật đầu đi thay quần áo rồi cùng Lâm đến bệnh viện.
……
Sau khi ăn phở xong thì Thế Vũ đưa tôi đến bệnh viện Từ Dũ để khám thai cho chính xác. Lúc đến bệnh viện, tôi vẫn hồi hộp như lần đầu tiên vậy. Sau khi làm giấy tờ thủ tục xong thì tôi cùng Thế Vũ ngồi chờ đọc tên để vào siêu âm. Cảm giác của tôi bây giờ khá là bồn chồn, Thế Vũ ngồi bên cạnh cầm lấy tay tôi trấn an nói:

- Không sao đâu, do em nôn gặp con quá nên bồn chồn đó, bình tĩnh đi lát nữa anh vào cùng em nhé.

Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn lên cái bảng led đang hiển thị tên thì vô tình nhìn thấy một người rất quen, đó chính là Ngọc Ánh. Có lẽ hôm nay chị ta cũng đi khám thai, nhưng bên cạnh lại có thêm người đàn ông hôm đưa vali tới, tôi chợt nhớ ra anh ta tên Lâm, sau đó quay sang nói với Thế Vũ:

- Anh, nhìn phía bên kia đi, chị ta cũng đi khám thai kìa.

Thế Vũ nhìn theo hướng tay của tôi, chắc cũng nhận ra là chị ta nên nói:

- Kệ cô ta đi, chúng ta đừng quan tâm. Sắp đến tên em rồi kìa.

Tôi ngước lên thì thấy tên của chị ta được gọi vào trước, tên tôi tiếp theo. Chị ta đứng lên, tên Lâm thì đỡ chị ta đi vào trong. Tự dưng tôi nhớ đến cái hôm chị ta ra khỏi nhà, chị ta có nói sẽ không để yên cho tôi, bất giác tôi cảm thấy hơi lo lắng. Sau khi chị ta siêu âm xong thì đến lượt tôi đi vào, vừa bước tới cửa đã gặp chị ta cùng tên Lâm bước ra. Chị ta thấy tôi cùng Thế Vũ thì nhìn tôi như kẻ thù vậy. Thế Vũ thấy vậy liền nhích người qua tên Lâm dẫn tôi vào phòng.
…..
Ngọc Ánh sau khi thấy Quỳnh Lam và Thế Vũ ở phòng siêu âm thì liền nảy ra suy nghĩ hại Quỳnh Lam, cho nên khi Lâm nói đi về thì Ngọc Ánh cứ chần chừ mãi không chịu về đòi ra chỗ ghế đá gần cổng ngồi nghỉ. Nhìn đồng hồ, Lâm chợt nhớ đến cuộc hẹn với khách hàng sắp tới nên liền nói:

- Chúng ta về thôi em, anh quên mất nay có hẹn với khách hàng, bây giờ sắp tới giờ rồi.

- Em cảm thấy hơi mệt, anh để em ngồi một lát nữa rồi hãy về được không.

Lâm nhìn khuôn mặt của Ngọc Ánh quả thật có chút mệt mỏi, bất chợt Lâm nhớ lại khi nãy có gặp vợ chồng Thế Vũ đi khám thai, có lẽ nào Ngọc Ánh muốn hại cô vợ của Thế Vũ không. Lâm nghĩ chắc chắn là như vậy cho nên liền quay sang nói Ngọc Ánh:

- Thôi để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ở đây đông người ngột ngạt lắm.

- Không sao đâu, em ngồi nghỉ một tí là được mà. Anh ngồi xuống cùng em đi.

Lâm biết không nói được Ngọc Ánh nữa nên liền ngồi xuống cùng, trong lòng hy vọng những gì khi nãy mình nghĩ sẽ không xảy ra.
…..
Phía bên trong phòng siêu âm, cũng như lần trước, tôi leo lên giường nằm, bác sĩ làm các thủ tục rồi bắt đầu siêu âm. Nhìn trên màn hình, bác sĩ vừa rà xung quanh bụng tôi rồi nói:

- Em bé đây nhé, đang phát triển rất tốt nhé.

- Dạ, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.

Sau một hồi siêu âm xong bác sĩ đưa tờ giấy kết quả cho tôi và nói:

- Em bé đã được 12 tuần 3 ngày rồi nhé, đã có tim thai. Thời gian này cần bổ sung chất dinh dưỡng, sắt cho mẹ bầu nhé.

- Dạ cháu cảm ơn bác sĩ ạ. Bác sĩ có thể cho con biết em bé của con là gái hay trai không ạ.

Bác sĩ ngập ngừng một lát, chắc đang phân vân vì lúc ở bên ngoài chờ tôi có nghe mọi người nói là bệnh viện không cho phép mẹ bầu biết giới tính thai nhi. Nhưng bất ngờ bác sĩ lại nói:

- Giống ba nhé, chúc mừng gia đình.

Thế Vũ đứng bên cạnh nghe bác sĩ nói giống ba thì liền mừng rỡ đi lại nắm tay bác sĩ nói:

- Dạ, gia đình con cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.

- Không có gì đâu, về nhà nhớ bồi dưỡng cho mẹ bầu nhé.

- Dạ, tụi con chào bác sĩ ạ.

Sau đó tôi cùng Thế Vũ đi ra ngoài lấy xe tới công ty. Trong lúc đi ra ngoài cổng thì chúng tôi lại gặp chị ta đang ngồi ở chiếc ghế đá cùng với tên Lâm nên tôi nắm tay Thế Vũ đi qua luôn. Ra tới trước cổng, Thế Vũ nói tôi đứng chỗ cái cây cho mát chờ anh qua bên kia lấy xe. Tôi dạ rồi đứng chờ.
……
Ngọc Ánh sau khi thấy Quỳnh Lam và Thế Vũ đi ra thì liền nói với Lâm là mình khát nước. Lâm nghe vậy liền chạy đi vào trong chỗ căn tin bệnh viện để mua cho Ngọc Ánh. Sau khi thấy Lâm đi thì Ngọc Ánh bắt đầu đi ra chỗ Quỳnh Lam, thấy Quỳnh Lam đang đứng ở chỗ gốc cây thì liền đi đến rồi nói:

- Con nhà quê kia, không ngờ lại gặp mày ở đây rồi.

Tôi đang đứng chờ Thế Vũ, nghe tiếng nói phát ra từ phía sau liền quay lại thì thấy chị ta. Tôi cười mỉm rồi trả lời:

- Tôi cũng không ngờ lại gặp chị ở đây đấy. Sao nào, cảm giác bị vạch trần tội lỗi có thú vị không.

- Mày im ngay cho tao, nếu như không có mày xem vào thì tao đã là vợ của Thế Vũ rồi, tất cả là do mày hết.

Tôi nhìn chị ta đang dần mất bình tĩnh nên cũng có chút hơi sợ, trấn an lại bản thân xong tôi trả lời:

- Tất cả mọi chuyện đều là do chị cả, nên chị đừng đổ thừa cho tôi. Dù sao bây giờ tất cả mọi chuyện đã qua, chị cũng nên quên đi. Tôi thấy anh ta cũng tốt yêu thương chị lắm đấy nên chị hãy an phận mà tận hưởng đi.

Tôi nói xong thì chị ta liền lao vào đẩy tôi ra phía ngoài đường làm tôi bị ngã. Bất ngờ có một chiếc xe đang từ dưới lao lên với tốc độ khá nhanh, tôi nhìn thấy mà toàn thân bất động vì hoảng sợ. Chân tay lúc này cứng đờ cố đứng dậy mà không được. Chiếc xe càng lúc càng tiến lại gần, không đứng được tôi cố dùng sức để bò vào lề mà cả cơ thể như không nhấc lên được. Ngước nhìn lên thì thấy cái xe đã tiến sát mình lắm rồi, lúc này không thể làm gì được nữa rồi tôi nhắm mắt lại hét lên. Bỗng dưng có một lực rất mạnh kéo tôi vào lề rồi sau đó tôi nghe một âm thanh rầm vang lên, mọi người đều xúm lại. Tôi được một chú xe ôm gần đấy chạy lại đỡ đứng dậy dìu vào cái ghế ngay lề ngồi. Chú nhìn tôi một lượt rồi hỏi :

- Cháu có sao không? Có bị thương ở đâu không, có ai đi cùng cháu không để chú gọi đưa cháu vào bệnh viện.

Tôi lúc này đã lấy lại bình tĩnh bèn đưa tay ôm bụng xem con có sao không. Cảm nhận được con vẫn còn ở trong mình tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhìn chú trả lời :

- Dạ, cháu cảm ơn chú. Cháu không sao chú ạ may lúc nãy cháu ngã nhẹ chú ạ. Chồng cháu đang đi lấy xe nên cháu đứng chờ, chồng cháu chắc sắp ra bây giờ.

- Uhm, vậy cháu ngồi đây đi đợi chồng ra rồi bảo chồng đưa vào kiểm tra xem có sao không nhé.

- Dạ. Cháu cám ơn chú ạ.

Sau khi chú xe ôm đi thì lúc này tôi mới đưa mắt nhìn ra phía trước thì thấy người nằm dưới đất là Lâm, còn chị ta thì lao ra ôm anh ta khóc. Tôi nghe loáng thoáng chị ta nói:

- Sao anh ngốc quá vậy hả Lâm, sao anh lại lao ra làm gì? Anh tỉnh lại đi đừng nhắm mắt ngủ như thế. Anh tỉnh lại em sẽ đồng ý lấy anh rồi chúng ta sẽ đi nơi khác ở, không ở đây nữa được không. Anh tỉnh lại đi mà.

Mặc cho chị ta có gào lên khóc lóc gọi thì anh ta vẫn không mở mắt ra, dường như anh ta mất quá nhiều máu nên đã ngất đi. Đúng lúc đó Thế Vũ vừa lái xe tới, mở cửa xuống thấy Ngọc Ánh đang ôm Lâm máu me đầy người khóc lóc thì lập tức chạy tìm Quỳnh Lam. Nhìn xung quanh thấy Quỳnh Lam đang ngồi xoa cái đầu gối thì Thế Vũ liền chạy lại ôm chầm lấy Quỳnh Lam rồi nói:

- Em và con có sao không, đã có có chuyện gì vậy xảy ra vậy.

Lúc nãy nghe chú xe ôm hỏi tôi đã bình tĩnh lại rồi nhưng vẫn chưa hết hoảng nên khi nghe Thế Vũ hỏi liền khóc nức nở, Thế Vũ xoa xoa cái lưng tôi rồi dỗ dành. Tầm 5 phút sau tôi bắt đầu nín thì kể cho Thế Vũ nghe tất cả những gì đã xảy ra. Thế Vũ buông tôi ra định đi tới chỗ chị ta nhưng tôi ngăn lại nói:

- Bây giờ chúng ta đưa Lâm vào bệnh viện đi anh, khi nãy nếu không có anh ta thì người nằm đó là em rồi.

- Được rồi, để anh đỡ em lại xe ngồi trước rồi anh đưa anh ta vô bệnh viện.

Sau đó Thế Vũ dìu Quỳnh Lam vào xe ngồi rồi đi lại chỗ Ngọc Ánh đang ôm Lâm khóc lóc nói:

- Cô mau buông anh ta ra đi, có ai giúp tôi đưa anh ta lên xe để đến bệnh viện không?

Ngọc Ánh đang khóc thấy Thế Vũ liền nói:

- Anh Vũ.. cứu anh ấy, đưa anh ấy đến bệnh viện giúp em đi.

Sau đó có vài người đến phụ ôm anh ta lên xe, Ngọc Ánh cũng đi theo luôn. Thế Vũ cảm ơn mọi người giúp đỡ rồi lái xe tới bệnh viện Đa khoa quận 1. Sau 30 phút lái xe thì cũng tới, Thế Vũ chạy vào bên trong nhờ một ý tá chạy ra cầm máu giúp, sau đó hai người đi theo sau kéo băng ca đặt Lâm nằm lên đẩy vào phòng cấp cứu. Phía bên ngoài, Ngọc Ánh khóc lóc vì lo cho Lâm, có lẽ bây giờ Ngọc Ánh mới nhận ra người yêu thương mình chỉ có Lâm. Ngọc Ánh đưa tay lên cầu nguyện sau đó xoa xoa cái bụng đã được hơn 5 tháng của mình rồi nói thầm "bé con của mẹ, mẹ con mình cùng cầu nguyện cho ba Lâm tỉnh lại nhé, tất cả là do mẹ nên ba Lâm của con mới như vậy, mẹ xin lỗi, bé con đừng giận mẹ nhé"
…..
Tôi với Thế Vũ nãy giờ ngồi chứng kiến chị ta như vậy chỉ biết thở dài, giá như chị ta không đẩy tôi ra giữa đường, giá như chiếc xe kia không lao đến thì anh ta cũng đâu thành ra như vậy. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi đau bụng, sợ bé con có chuyện gì nên tôi liền nói Thế Vũ:

- Anh Vũ, em thấy hơi đau bụng, anh đưa em qua phòng khám thai đi.

Thế Vũ nghe tôi nói liền bế tôi lên đi đến phòng khám thai, vừa đi Thế Vũ vừa hỏi tôi có sao không, có đau lắm không. Tôi quả thật rất đau nhưng vì sợ anh lo lắng nên lắc đầu nói em hơi đau thôi. Sau khi tới phòng khám thai, bác sĩ thăm khám cho tôi xong bảo tôi bị động thai, cần phải nằm nghỉ ngơi. Tôi mừng quá, may chỉ là bị động thai thôi, bé con của tôi vẫn ổn. Thế Vũ nghe bác sĩ nói thì liền hỏi:

- Có nguy hiểm gì không bác sĩ.

- Không sao đâu, bị động thai là do va đập mạnh như té ngã các kiểu. Bây giờ cho cô ấy nhập viện mấy hôm để theo dõi nhé.

- Dạ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong thì có một cô ý tá đến hướng dẫn để Thế Vũ đưa tôi về phòng nằm nghỉ ngơi. Về đến phòng, tôi nói với Thế Vũ :

- Anh đừng nói cho ba mẹ biết nhé, nếu không họ lo lắng lắm á.

- Ừ anh biết rồi, bây giờ em ở đây nằm nghỉ ngơi nha. Anh báo thư ký hôm nay bận không lên công ty rồi anh mua cháo cho em ăn nhé.

- Dạ anh đi đi, à mà khoan anh mua cho chị ta một phần luôn nhé. Khi nãy em thấy sắc mặt chị ta kém lắm.

Thế Vũ nghe Quỳnh Lam nhắc đến Ngọc Ánh là cảm thấy khó chịu, mọi chuyện đều do cô ta gây ra cả mà bây giờ vợ anh còn quan tâm cho cô ta nữa. Thế Vũ không trả lời mà gật đầu đi ra khỏi phòng đóng cửa lại cho Quỳnh Lam nghỉ ngơi còn mình thì đi xuống căn tin mua cháo rồi nhắn tin cho thư ký nói không đến công ty được.

Sau khi mua cháo xong thì Thế Vũ đem về phòng cho Quỳnh Lam, đổ ra chén rồi đút cho Quỳnh Lam ăn nhưng Quỳnh Lam nói mình tự ăn được, bảo anh đem qua cho Ngọc Ánh đi. Thế Vũ biết không từ chối được nữa nên đành nhắc Quỳnh Lam nhớ ăn hết cháo rồi ngủ đi để anh đem cháo qua cho Ngọc Ánh. Thấy Quỳnh Lam gật đầu, Thế Vũ liền đóng cửa phòng lại rồi đi về hướng phòng cấp cứu. Vừa tới nơi, thấy Ngọc Ánh đầu xù tóc rối đang ngồi thẫn thờ, Thế Vũ đi lại gần đem hộp cháo để xuống ghế rồi nói:

- Cô mau ăn cháo đi, anh ta sẽ không sao đâu, phải ăn mới có sức mà chờ, cô không nghĩ cho đứa bé trong bụng sao.

Nghe nhắc đến đứa bé, Ngọc Ánh liền nhìn sang hộp cháo Thế Vũ đưa cầm lên mở nắp ra ăn. Nhưng vừa múc lên chưa kịp ăn thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!