Chương 144: Sở Tích Nguyệt - Bạch Y Môn, Đế Vương Môn (4).
Ba người Vương Vấn Long phi hành với một tốc độ cực nhanh đến Linh Văn Khách Sạn, khi đang trên đường phi hành hắn nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc khi còn nhỏ đã từng thấy, hai vị này là người của Bạch Y Môn, nếu như bọn họ cũng đến thì người của Bạch Y Môn cũng giống như Đế Vương Môn đều xảy ra chuyện.
"Hai lão già các ngươi cũng đến?" Bạch Thải Vân nhìn thấy Vương Lạc, Vương Hiền đều xuất hiện, nàng biết Đế Vương Môn lần này cũng có người chết ở Linh Văn Khách Sạn.
"Ồ, hai lão thái bà các ngươi cũng đến? Bạch Y Môn cũng xảy ra chuyện?" Vương Lạc mở miệng hỏi.
"Hừ, không biết kẻ nào to gan lớn mật dám giết Thiển Nhi, hôm nay ta đến phải phanh thay kẻ đó ra làm ngàn mảnh" Bạch Thải Vân tính tình nóng nảy, đôi mắt tràn ngập lửa giận không kiềm được mà nói.
"Bạch Thiển bị người giết chết?" Vương Lạc hơi bất ngờ một chút khi Bạch Thiển cũng bị giết, nàng dù sao tu vi cũng đã tiếp cận Bất Hủ Tiên Đế, vậy mà ở Đế Đô cũng có người có thể giết nàng.
"Đúng vậy, nếu như không phải Thải Nhi bị người giết chết, chúng ta sao phải tự mình đến nơi này" Bạch Thải Vân tức giận nói.
Bạch Thải Nguyệt liếc sang nhìn sang người của Đế Vương Môn, nhìn thấy Vương Vấn Long còn sống, nàng không biết chuyện này lớn thế nào, ngay cả Bạch Thiển đả tự ra mặt xuất thủ, nhưng Vương Vấn Long thì vẫn bình yên vô sự.
"Vấn Long, ngươi không cùng Thiển Nhi đến Linh Văn Khách Sạn sao?" Bạch Thải Nguyệt ánh mắt sắt lạnh hỏi.
"Bẩm tiền bối, lần này vãn bối không tự mình ra mặt, vãn bối chỉ để Tam Đệ, Tứ Đệ của mình ra mặt mà thôi, vãn bối nghĩ chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để vãn bối ra mặt, không ngờ chuyện lại phát sinh đến bước này".
"Linh Văn Khách Sạn cũng đã sắp đến, đừng có mà nhiều lời nữa, lát nữa vào trong không phải sẽ biết kẻ gây ra chuyện này sao?" Vương Hiền nhẹ nhàng nói, tính cách của hắn có vài phần trầm ổn, không có mấy phần tức giận.
"Vương Hiền ngươi không tức giận là đúng, người chết là Bạch Thiển nhà chúng ta, đâu phải người của Đế Vương Môn các ngươi!" Bạch Thải Vân tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Hiền đang phi hành.
Vương Hiền cũng không để ý đến nàng, tranh chấp với nàng cũng không được lợi ích gì, hắn cứ như thế im lặng mà phi hành đến Linh Văn Khách Sạn sẽ tốt hơn.
Một hơi thở sau, cuối cùng thì bốn người của Đế Vương Môn, Bạch Y Môn cũng đã xuất hiện ở Linh Văn Khách Sạn.
Bên trong Linh Văn Khách Sạn.
Trên Lầu.
"Đạo hữu lỗ mãng giết Gia Chủ của Bạch Y Môn như vậy sẽ bị bọn chúng trả thù, đạo hữu mau chóng rời đi, bây giờ vẫn còn kịp" Diệp Vũ ngồi ở phòng đối diện mở miệng nhắc nhở.
"Bạch Y Môn bọn chúng mạnh lắm sao, còn dám trả thù, đến một kẻ ta giết một kẻ, đến một đám ta giết một đám" Sở Tích Nguyệt lời nói có mấy phần tự tin, nàng vẫn ung dung ngồi đó mà uống rượu, ăn thức ăn như không có chuyện gì xảy ra.
"Bạch Y Môn, Đế Vương Môn đúng là không mạnh như người đời đồn đại, nhưng đạo hữu biết ai ở đàng sau bọn họ sao?" Diệp Vũ hiếu kì nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi, nếu như nàng đã dám ra tay giết người của Bạch Y Môn thì có lẽ nàng không biết sau lưng bọn họ là ai chống lưng.
"Là ai?" Sở Tích Nguyệt nở một cười hỏi.
"Đạo hữu thực sự không biết?" Diệp Vũ hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy!" Sở Tích Nguyệt tuy biết rằng sau lưng Đế Vương Môn có Thiên Đình chống lưng, nhưng hiện tại nàng muốn tỏ ra không biết chuyện gì, kế hoạch như vậy mới thực sự suôn sẻ.
"Sau lưng Đế Vương Môn chính là Thiên Đình, năm đó Thiên Đế xuất sinh ở Đế Vương Môn, nên hôm nay Đế Vương Môn mới có uy vọng như vậy, trước kia bọn là những người yếu nhất trong Ngũ Đại Thế Gia, nhưng sau khi Thiên Đế hoành không xuất thế uy áp cả một thời đại, từ đó Đế Vương Môn cũng lên như diều gặp gió" Diệp Vũ lắc đầu không cam lòng, năm đó Diệp Gia bọn họ cũng không kém Thiên Đế bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiên Đế làm tấm đệm mà bước lên đỉnh cao của Tiên Giới.
"Thiên Đình sao? Có chút thú vị, nhưng cho dù như vậy thì có làm sao, kẻ nào chọc giận đến ta, ta liền giết sạch một kẻ không tha, nếu như bọn chúng dám đến lần này cũng đừng mong ta chỉ giết một hai người".
Giọng nói Sở Tích Nguyệt tỏa ra tràn ngập sát khí, Diệp Vũ có thể cảm nhận được sát khí từ người nàng tỏa ra, hắn cũng biết lời nàng nói không phải trò đùa, thật sự nếu như Đế Vương Môn, Bạch Y Môn dám đến nàng thật sự sẽ giết tất cả.
"Haha, vừa nhắc đến bọn chúng, bọn chúng liền đến nộp mạng" Sở Tích Nguyệt từ bên trong Linh Văn Khách Sạn đã cảm nhận được có năm luồng khí tức đang cấp tốc phi hành về phía của nàng.
Bên ngoài Linh Văn Khách Sạn.
"Đã đến Linh Văn Khách Sạn chúng ta cùng nhau đi vào, ta muốn xem xem kẻ nào có gan dám giết người của Bạch Y Môn của ta" Bạch Thải Vân tính tình nóng nảy, khí tức tỏa ra chạy thẳng vào bên trong Linh Văn Khách Sạn.
Vừa vào bên trong Vương Vấn Long nhìn thấy Vương Vũ Long, Bạch Vân Thiền bị uy áp nhấn xuống quỳ ở giữa đại sảnh của Linh Văn Khách Sạn, hắn cũng có chút nóng nảy nhưng không dám thể hiện ra.
Các khách nhân trong khách sạn nhìn thấy nhiều người xuất hiện như vậy, bọn hắn cũng có chút hiếu kì muốn ở lại xem rốt cuộc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao bọn họ ở nơi này có không ít Thiên Đế, thậm chí có cả Bất Hủ Tiên Đế, bọn họ không sợ người của Đế Vương Môn đỗ tội lên đầu.
"Kẻ nào, là kẻ nào, kẻ nào dám giết Thiển Nhi nhà ta mau chóng xuất hiện" Bạch Thải Vân lửa giận bốc lên, khí tức Chung Cực Tiên Đế lộ ra.
"Haha, ta còn tưởng sẽ đến không ít Thần Đế, không ngờ chỉ là mấy tên Chung Cực Tiên Đế" Sở Tích Nguyệt cười lớn.
"Chung Cực Tiên Đế đã đủ giết ngươi, cút xuống đây cho ta!" Bạch Thải Nguyệt ánh mắt lạnh lùng tu vi cũng lộ ra không kém Bạch Thải Vân là mấy.
"Haha, bốn tên Chung Cực Tiên Đế, một tên Bất Hủ Tiên Đế, các ngươi nếu đã muốn chết, bổn Đế giúp các ngươi" Sở Tích Nguyệt giọng nói có mấy phần châm chọc, nàng tốc độ rất nhanh xuất hiện trước mặt đám người Bạch Thải Vân.
"Là ngươi giết chết Thiển Nhi nhà ta?" Bạch Thải Vân hơi bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của Sở Tích Nguyệt, nàng có chút lo lắng, nhưng lúc này không nghĩ được nhiều như vậy nữa, chỉ có thể giết chết người trước mặt mới lấy lại danh dự cho Bạch Y Môn.
"Đúng vậy, chính là bổn Đế, ta đã xuất hiện rồi, các ngươi còn không mau động thủ!" Sở Tích Nguyệt trên tay vẫn cầm theo ly rượu cứ thế nhẹ nhàng uống cạn.
"Hừ, không biết sống chết, chết đi cho ta" Vương Lạc tốc độ cực nhanh, tung quyền về phía Sở Tích Nguyệt.
"Đế Vương Quyền".
Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười quỷ dị, nàng lúc này đã mạnh hơn lúc ở Ma Giới rất nhiều, giết một tên Chung Cực Tiên Đế đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.
Sở Tích Nguyệt ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán của Vương Lạc một cái, vô số kiếm khí xuyên khắp cơ thể của hắn, đâm xuyên lục phủ ngũ tạng, đâm xuyên Tiên Thai, triệt để bị kiếm khí giết chết từ bên trong.
"Yếu như vậy, ngay cả một ngón tay của bổn Đế còn không đỡ được?" Sở Tích Nguyệt giọng nói cười lớn, nhìn sang đám người Bạch Thải Vân.
"Ngươi dám giết Đại Ca!" Vương Hiền tuy tức giận, nhưng không dám tiến lên một mình, hắn liếc sang hai người kế bên, biểu hiện muốn cùng nhau liên thủ.
Hai người Bạch Thải Vân, Bạch Thải Nguyệt cũng hiểu ý Vương Hiền, cùng nhau xuất thủ mà lên tấn công Sở Tích Nguyệt.
"Bổn Đế chơi đùa với các ngươi một chút, để xem các ngươi có đủ tư cách để bổn Đế rút kiếm hay không!" Sở Tích Nguyệt lời nói diễu cợt, khuôn mặt của nàng quỷ dị cười cười, không nói không rằng biến mất giữa hư vô.
"Người đâu? Tại sao lại biến mất?" Vương Hiền sử dụng Đế Vương Quyền, khi quyền ấn vừa đến người này liền biến mất không thấy bóng dáng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
"Tìm ta sao? Ta ở sau lưng của ngươi này" Sở Tích Nguyệt thở ra một ngụm hơi lạnh, làm cho Vương Hiền run rẩy, cả người lui lại mấy bước.
"Nữ nhân này rất tà môn, cùng nhau lên!" Vương Hiền liếc nhìn sang hai người Bạch Thải Vân nói.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!