Lọc Truyện

Chương 20: Vân Mộc Đại Đế - Thiên Linh Thành. 

Vân Mộc cùng Bạch Hà, Vân Hỏa ba người thoát ra khỏi rừng rậm, đã nhìn thấy Thiên Linh Thành, cước bộ cực nhanh liền xuất hiện trước mặt thủ vệ canh cổng. 

Tòa thành cực kỳ to lớn, bên trên có mấy chục thủ vệ, toàn thành cao mấy ngàn mét, so với những nơi mà Vân Mộc từng nhìn thấy thì đây là một tòa thành thực sự hùng vĩ to lớn. 

"Đứng lại các người từ đâu đến, không phải người của Thiên Linh Thành bọn ta" Một vị thủ vệ có tu vi Luyện Thể Canh nhìn thấy ba người lạ mặt liền quát lên hỏi. 

Vân Mộc ba người tiến vào Thiên Linh Thành nghe tiếng nói của một vị thủ vệ hướng mũi giáo vào người chất vấn. 

"Bọn ta là người bên ngoài đến, không thể vào thành sao?" Vân Mộc mở miệng trả lời khí tức cùng tu vi cũng lộ ra làm tên thủ vệ kia sợ vỡ mật. 

Hai tên thủ vệ tu vi Luyện Thể Cảnh làm sao dám đắc tội mấy vị tu hành giả, trên người bọn họ còn mang theo trang phục của môn phải nào đó. 

Hai vị thủ vệ suy nghĩ một hồi cho ra kết luận chắc là đệ tử của một Môn Phái nào đó, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đi ngang qua nơi này. 

"Ba vị bớt giận, bọn ta không biết các vị tu luyện từ Tông Môn đến, mời ba vị vào thành" Một tên thủ vệ mở miệng mời ba người vào thành. 

Vân Mộc thấy thế cùng Bạch Hà, Vân Hỏa, ba người một đường đi vào Thiên Linh Thành. 

Cảnh sắc, con người nơi này quá nhộn nhịp, hoa lệ, người nào người nấy ăn mặc đều tráng lệ, còn có không ít tu luyện giả tu vi Linh Anh Cảnh. 

Vân Mộc cảm thấy cuộc sống người ở đây thật tốt, so sánh với Vân Thôn mà nói quá khác biệt. 

Vân Mộc liền tìm kiếm chổ nghỉ ngơi, dù sao bọn họ mới tới nơi này liền nghỉ ngơi, nghe ngóng một ít tin tức bên ngoài như thế nào, không để bản thân lạc hậu so với người khác. 

Ba người đi dạo phố một chút sẵn tiện tìm chổ nghỉ ngơi, bọn họ nghe thấy một tiếng vó ngựa sòng sộc mà đến. 

Một chiếc xe ngựa lớn, bên trong còn có hai ba người, còn có vài người cưỡi ngựa đi đằng trước chạy thật nhanh tiến về chỗ ba người bọn hắn đang đứng liền quát. 

"Tránh ra, tránh ra, kẻ nào cản đường Tư Đồ Gia, liền giết" Một tên thủ vệ cưỡi ngựa quát lên tiếng về phía trước 

"Ba người kia mau tránh ra, nếu không sẽ chết, Tư Đồ Gia không dễ chọc"Một người ven đường lên tiếng nhắc nhở. 

Tư Đồ Gia ở Thiên Linh Thành này tọa trấn mấy trăm nay, cũng là gia tộc đệ nhất Thiên Linh Thành, có hơn trăm tên Linh Anh Cảnh Cường Giả, mười mấy tên Dung Luyện Cảnh. 

Đặc biệt là Gia Chủ Tư Đồ Gia tu vi Tiên Thiên Cảnh Sơ Kỳ Cường giả chúa tể một phương Thiên Linh Thành, cho dù Thành Chủ cũng không dám đắc tội. 

Tư Đồ Kiếm ngồi trong xe ngựa cùng hai vị bằng hữu, khinh thường nhìn ba người ngoài kia, dám cản đường bọn họ chỉ có chết. 

Vị lão giả ngồi trong xe ngựa cũng lắc đầu trách ba người này số khổ. 

Vân Mộc nhìn thấy xe ngựa cùng tên kia thủ vệ quất roi về phía hắn, hắn trực tiếp nổi giận lần đầu tiên ra ngoài lại bị người khác đối xử như vậy. 

Vân Mộc tung ra một Kình Phong Quyền đánh bay tên kia thủ vệ, một cước đạp tại thân xe, làm cho xe ngựa dừng lại mở miệng mắng. 

"Đám người các ngươi mắt mù sao? Không thấy bọn ta đang đứng đây hả?" Vân Mộc đạp trên xe ngựa nhìn mấy người trong xe ngựa chửi mắng không thôi. 

"Dám cản đường Tư Đồ Đại Thiếu Gia, đáng chết" Một vị cảnh vệ Linh Anh Cảnh Trung Kỳ lao lên hướng về phía Vân Mộc mà đánh tới. 

Vân Mộc cảm thấy thực nực cười chỉ là Linh Anh Cảnh cũng dám cùng hắn so chiêu, trực tiếp muốn chết sao, vậy hắn liền tiễn tên thủ vệ này một đoạn. 

Vân Mộc đứng thẳng giơ tay chưởng về phía trước Thần Thể Phá Âm Chưởng vừa ra tên kia thủ vệ biến thành một mãnh thịt nát văng tung tóe khắp nơi. 

"Nếu đã muốn chết, ta cũng không khách khí tiễn các ngươi đi một đoạn" Vân Mộc lạnh giọng nói. 

Mấy người trong xe liền hoảng sợ, lần đầu tiên bọn hắn thấy cường nhân như vậy, một hai câu không hợp liền tung chưởng giết chết. 

Người này thực lực không yếu có thể là Linh Anh Cảnh Hậu Kỳ, trong xe bọn hắn may mắn có một vị lão giả Cung Phụng tu vi Dung Luyện Cảnh Trung Kỳ. 

"Tần Lão, mong ngươi ra tay trấn áp tên kia, hắn quá hung hăng dám giết người của ta." Vị này hành lễ mời Lão Giả cung phụng xuất thủ, Thiếu Niên kia ắt hẳn phải chết. 

Lão Giả này tên Tần Vân năm xưa được Gia Chủ Tư Đồ Gia có ân cứu mạng, nên ở lại Tư Đồ Gia làm khách khanh đến nay đã được mười năm. 

Lão Giả từ trong xe ngựa bước ra mở miệng khuyên bảo. 

"Tiểu Huynh Đệ mau quỳ xuống xin lỗi Tư Đồ Đại Thiếu Gia, hôm nay lão phu tha cho ngươi một mạng". Tần Vân bổ sung thêm một câu 

"Nhìn trang phục của ngươi, chắc là đến từ môn phái nào nó, mau quỳ xuống xin lỗi" 

Vân Mộc nhìn vị Lão Giả này ngữa mặt lên trời cười lớn "Haha, Haha có bản lĩnh thì xuất thủ, đừng vòng vo, nhiều lời vô ích". 

Tần Vân cũng hết cách bên hông rút ra thanh kiếm, kiếm khí vừa ra tiến về Vân Mộc mà tới chỉ nghe một tiếng. 

ẦM! 

Vân Mộc vung quyền mà lên phá tan Kiếm Khí mở miệng cười lớn nói to 

"Dung Luyện Cảnh Trung Kỳ, không tệ, nhưng mà còn quá yếu". 

Vân Mộc xuất ra một cái Phá Âm Chưởng đánh về phía kia lão giả. 

ẦM! ẦM! 

May mắn lão giả này có một môn Hộ Thân Pháp Bảo, nếu không đã bị trọng thương, nhìn thấy cảnh này Vân Mộc cảm thấy khá ngạc nhiên ăn của hắn một chưởng còn không bị thương. 

"Tiểu Tử muốn chết, lão phu thành toàn cho ngươi" Đứng lên chuẩn bị lao đến, nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy trên người thiếu niên hiện ra, Pháp Tướng to lớn cao đến mấy trượng. 

Vân Mộc vừa xuất ra Pháp Tướng, là một người nhìn giống hắn y hệt, thân cao to lớn, uy nghiêm lẫm liệt, vung chưởng từ trên cao mà hướng xuống. 

"Một tên Dung Luyện Cảnh ngay cả Pháp Tướng còn chưa hình thành, lại dám trước mặt ta nói chém, nói giết" Vân Mộc vừa nói từ trên cao, chưởng kia liền giáng xuống chỗ Lão Giả. 

Tần Vân khuôn mặt khiếp sợ, không còn một chút máu, hắn không biết mình trêu chọc phải ai, lại đi trêu chọc một vị Dung Luyện Cảnh Đỉnh Phong ngưng tụ ra Pháp Tướng, có một trăm cái mạng cũng không đủ người ta giết. 

Pháp Tướng vừa ra, chưởng ấn vừa xuống, một cái chưởng ấn to bằng một toàn núi giáng xuống, toàn bộ đường phố biến mất một nữa, nhà cửa tan hoang. 

ẦM! ẦM! ẦM! 

Vị kia lão giả trực tiếp bị chưởng ấn hóa thành tro bụi, giữ đường Thiên Linh Thành xuất hiện một cái bàn tay thật lớn, làm người khác tê cả da đầu. 

Mấy người kia trong xe ngựa hoảng sợ không thôi, liền rời bỏ xe ngựa bỏ trốn không còn thấy tung tích. 

Vân Mộc thấy thế cũng không thèm để ý, vừa ra tay giải quyết xong phức tạp, chạy lại chỗ Bạch Hà cùng Vân Hỏa tụ họp. 

Bọn họ hỏi thăm được một khách sạn gần đó, ba người đi vào Thiên Linh Khách Sạn nghỉ ngơi. 

Một bên khác. 

Tư Đồ Kiếm hớt ha hớt hả chạy về đến nhà, hắn liền đi tìm Phụ Thân của hắn đang tu luyện. 

"Phụ Thân, phụ thân, Tần Lão bị người khác giết" Tư Đồ Kiếm nhìn Phụ Thân hắn trình bày lại việc Tần Vân bị giết. 

"Hửm, Tần Vân tu vi Dung Luyện Trung Kỳ, còn mang theo Pháp Bảo hộ thân làm sao dễ dàng bị giết" Tư Đồ Gia Chủ nhìn Tư Đồ Kiếm hỏi. 

"Phụ Thân người này rất kỳ dị, ngưng tụ một thứ gì đó rất lớn, hướng về Tần Lão một chưởng liền đập chết " Tư Đồ Kiếm nhớ lại cảnh đó làm hắn toát hết mồ hôi sợ đến gần chết. 

"Có thể giết Tần Vân bằng một chiêu, người này tu vi ắt hẳn Dung Luyện Đỉnh Phong còn ngưng tụ thành công Pháp Tướng" Tư Đồ Gia Chủ nghiêm nghị nhìn con trai trả lời. 

"Được rồi, chuyện này để ta giải quyết, ngươi đi nghỉ ngơi đi" Tư Đồ Gia Chủ phất tay bảo. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!