Lọc Truyện

Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

 

An Đào Đào ôm thư mời vào trong lòng, dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay. 

Lúc ở nhà Kỷ Liên Quân không nhìn kỹ, bây giờ cô mở thư mời ra, nhìn kỹ nội dung viết bên trên. 

Cuộc thi so tài Đông y đã bắt đầu mở báo danh, ngày hết hạn là cuối tháng này. 

Bây giờ là đầu tháng, cách cuối tháng còn hơn hai mươi ngày, thời gian còn rất dư dả, cô thong thả đi điểm danh cũng được. An Đào Đào ôm thư mời, không ngừng lăn qua lộn lại trên giường. 

Tuyệt quá, chờ thêm mấy ngày nữa cô sẽ tìm thời gian đi đăng ký báo danh! 

Ôm thêm chốc nữa, cảm giác hưng phấn trong lòng An Đào Đào cuối cùng cũng tan đi không ít, cô nghĩ một hồi rồi nhét thư mời vào lại trong túi vải nhỏ. 

Một thứ tuyệt vời như vậy chắc chắn phải giữ gìn cẩn thận, tuyệt đối không đừng làm mất. 

An Đào Đào ngây người ở trong phòng một lúc, rồi đóng cửa ra khỏi phòng, cô mới vừa xuống lầu đã nghe thấy một trận tiếng còi xe ô tô. 

Ánh sáng của đèn ô tô cũng chiếu vào trong biệt thự, bước chân An Đào Đào hơi khựng lại một chút, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa thì 

thấy Lục Sóc mặc một chiếc áo khoác to màu đen đang chậm rãi đến 

gân. 

Bóng đêm bên ngoài lan ra khắp người anh, khiến anh trông 

càng thêm lạnh lùng cứng cỏi âm u hơn, như con thú dữ ngủ đông 

trong đêm đen. 

An Đào Đào nhìn anh một cái, tùy tiện lên tiếng chào đón: “Cửu 

Gia” 

Nói xong, An Đào Đào cầm lấy quả táo trên bàn trà gặm, quả táo 

giòn cực kỳ thơm ngọt, ngon muốn chết. 

Lục Sóc đưa mắt nhìn lên người cô, nhìn dáng vẻ tùy ý của cô, 

ánh mắt anh dần trở nên sâu hơn, rồi rất nhanh tan đi hết: “Em lại 

đây.” 

An Đào Đào gặm một nửa quả táo nhỏ, ngước mắt lên ngơ ngác 

nhìn Lục Sóc: “Hả?” 

Lục Sóc đứng ở đó, mắt sáng như đuốc. 

An Đào Đào nhún nhún vai, gặm táo tùy tiện đi qua: “Có chuyện 

gì hả Cửu Gia?” 

Lục Sóc nhướng mày, đôi mắt sâu như vực thẳm: “Không có chuyện gì thì không thể kêu em hả?” 

Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, An Đào Đào nhún vai, nhỏ giọng nói một câu: “Anh là Lục Cửu Gia, không có chuyện gì đương nhiên cũng có thể kêu tôi, nói đi, có chuyện gì?” 

Lục Sóc sâu sắc nhìn cô một cái, cuối cùng từ trong ngực móc ra một bức thư mời màu đỏ sậm. 

An Đào Đào nhìn hành động của anh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống thư mời trên tay anh, màu đỏ sậm này nhìn cứ quen mắt thế nào ấy? 

Cô lại nhíu mày nhìn thêm vài lần, đúng là càng nhìn càng quen måt. 

Sao giống giống với thư mời trong túi vải nhỏ của cô thế nhỉ? Lục Sóc không nói gì cả, chỉ nhét thư mời vào trong tay cô. An Đào Đào mang theo tâm tư nghi ngờ mở bức thư mời ra, vừa nhìn thấy cô đã phải trợn mắt, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc. 

Thế mà thật sự là thư mời tham dự cuộc thi so tài Đông y, thảo nào quen mắt như vậy... 

“Cửu Gia, đây là?” An Đào Đào chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác. 

Lục Sóc hé môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Thư mời tham dự cuộc thi so tài Đông y, Hoàng Sâm nói em cảm thấy rất hứng thú.” 

“Hả?” An Đào Đào vẫn ngơ ngác như cũ, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Lục Sóc, cánh môi khẽ mấp máy không biết nên nói gì giờ: Cho nên lá thư này là Cửu Gia chuẩn bị riêng cho tôi hả?” 

Lục Sóc không nói chuyện nhưng cũng không phủ nhân. 

An Đào Đào cầm thư mời ánh mắt trở nên phức tạp, cô vừa mới lấy được một thư mời ở chỗ Kỷ Liên Quân, bây giờ Lục Sóc lại cho cô thêm một bức thư mời. 

Nếu chỉ có một bức thì cô sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ nhiều thêm một bức lại chính là gánh nặng của cô. 

An Đào Đào mím môi, trong lúc nhất thời không phải nên nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ một biểu cảm vui vẻ nào, cô quá kinh ngạc hoàn toàn không biết nên cư xử như thế nào. 

cô. 

Lục Sóc nhìn vẻ mặt của cô, lông mày hơi nhướng lên. 

Cô không vui sao? 

“Em không vui hả?” Lục Sóc hé môi, dùng ánh mắt soi xét nhìn 

An Đào Đào liếm cánh môi, lập tức phục hồi tinh thần lại, cô nhếch đôi môi nhỏ lên, ngọt ngào cười nói: “Cực kỳ vui mừng luôn, tôi vốn hứng thú với cuộc thi so tài Đông y này lắm nhưng xủi xẻo là không có thư mời, bây giờ thư mời tới tay khiến tôi cực kỳ, cực kỳ vui vé." 

Lục Sóc nghe xong, hàng lông mày lạnh lùng cứng cỏi mới dịu đi vài phần, dựa theo mức độ biến thái của Lục Sóc, nhất định không thể để cho anh biết đến sự tồn tại của một bức thư mời khác. 

Sau khi hạ quyết tâm, An Đào Đào chuẩn bị lát nữa sẽ đi hủy diệt chứng cứ! 

Lục Sóc nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô dưới ánh đèn, ánh mắt anh dần trở nên sâu hơn, rồi rất nhanh khôi phục lại 

bình tĩnh. 

An Đào Đào cầm thư mời, tính lên lầu cất nó đi: “Cửu Gia, tôi thật sự quá thích cái này, bây giờ tôi lên lầu cất nhé.” 

Nói xong, cô lập tức chạy một mạch lên trên lầu, cũng chuẩn bị nhanh chóng hủy thi diệt tích. 

Nhìn bóng lưng vội vàng của cô, Lục Sóc nheo mắt lại, ánh mắt sâu như biển cả. 

An Đào Đào nhanh chóng trở lại phòng, cô lấy một bức thư mời khác trong túi vải nhỏ ra, thư mời màu đỏ sậm rất to, cô nghĩ một hồi rồi lưu loát xé đi bức thư mời. 

Dù sao Kỷ Liên Quân cũng là người ngoài, cô đương nhiên phải chọn Lục Sóc rồi. 

Nghĩ đến đây, An Đào Đào càng thêm cần mẫn xé, chớp mắt đã xé nát thư mời ra thành từng mảnh. 

Xé xong, An Đào Đào muốn gom mảnh nhỏ lại, tìm cơ hội tốt vứt đi nhưng cô còn chưa kịp gom lại thì cửa phòng cô đã bị mở ra. Đầu ngón tay An Đào Đào run lên, tim đập dồn dập, động tác trên tay càng thêm vội vàng khiến cho vài mảnh nhỏ bị rơi ra. 

“Em đang làm gì vậy?” Lục Sóc đứng ở cửa phòng, ánh mắt đe dọa nhìn cô, giọng nói lạnh lùng như thường lệ. 

An Đào Đào lập tức gom hết mảnh vụn lại nhét vào trong túi, mấy mảnh vụn rơi dưới đất cô còn chưa kịp xử lý, cô cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt cười ngượng: “Không có gì, tôi tùy tiện xé mấy tờ giấy thôi, mấy tờ giấy tôi vẽ nguệch ngoạc ấy mà.” 

Giấy? 

Lục Sóc đóng cửa phòng lại, giày da dẫm lên mặt đất phát ra 

tiếng “lộc cộc lộc cộc”, âm thanh ấy lọt vào trong tai An Đào Đào cứ 

như là Ma Vương giáng thế, như thể nguy hiểm đang tới gần. 

Cô vươn chân nhỏ ra, lén đá mấy mảnh vụn ra phía sau, cho rằng 

làm vậy thì Lục Sóc sẽ không phát hiện. 

Nhưng Lục Sóc là ai? 

Mắt của anh rất tinh, đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ của An 

Đào Đào. 

Lục Sóc không nói gì cả, mà lập tức đến bên cạnh An Đào Đào, 

choàng qua eo cô ôm cô vào trong lòng, làm như vậy, anh cũng có thể 

nhìn thấy rõ mấy thứ phía sau cô. 

Là vài mảnh vụn, màu đỏ sậm, bên trên còn có chữ viết, mơ hồ 

có thể thấy rõ mấy chữ mấu chốt của thư mời. 

Lục Sóc nhăn mày lại, ánh mắt trở nên thâm thúy dị thường, cô 

trốn trong phòng là để lén xé thư mời? 

“Em xé thư mời?” Lục Sóc hé đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng 

nghiêm nghị không chút gợn sóng vang lên trong phòng, không vui 

không giận, khiến người ta khó có thể phỏng đoán được cảm xúc hiện 

tại của anh. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!