Đó là
nhiều, cứ như đồ cổ vậy.
lột quyển sổ ghi chép ố vàng, thoạt nhìn có vẻ cũ xưa hơn mấy quyển còn lại
Không biết tại sao, An Đào Đào bị quyển sổ ngả vàng này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý. Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm lên tủ kính, xúc cảm lành lạnh khiến cô hơi nheo mắt lại, nhưng. vẫn không chịu rời mắt mảy may.
Nếu có thể mở tủ kính, chắc chắn cô sẽ mở quyển sổ này ra đầu tiên, xem thử nội dung bên trong!
An Đào Đào lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần, bỗng phát hiện vị trí bên phải đưới quyển sổ có mấy chữ đen đậm, chẳng qua chữ quá nhỏ, cũng bị nhòe rồi, mà cô vẫn nhìn chăm chú.
Cô mở to hai mắt, ghé sát lại gần thêm một chút như muốn nhìn rõ chữ nhỏ trên
Chữ quá bé, còn bị nhòe, làm người ta nhìn không rõ nội dung cụ thể. Nhưng An Đào Đào lại sinh ra cảm giác quen thuộc khó lòng diễn tả, cảm giác ấy len lỏi toàn thân khiến cô càng thêm chú ý, nét mặt cũng ngày càng nghiêm túc.
Rõ ràng là lần đầu tiên cô thấy quyển sổ này mà sao cứ có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
“Thật là kỳ quái.
"Chị dâu, chị thích thứ bên trong đấy à?" Hoàng Sâm cũng nhìn vào tủ kính, hoàn toàn
không có cảm giác gì với đám đồ cổ kia.
An Đào Đào gật đầu, vẫn nhìn không chớp mắt: '"Thích chứ, mấy thứ này thoạt nhìn rất cổ, chắc chắn là sổ tay hành nghề y do những người đi trước để lại, là tài liệu đáng quý."
Hoàng Sâm vô thức gật gù, nghe có vẻ rất đáng gờm: ''Thế chị dâu có muốn xem thử không?"
An Đào Đào nghiêng đầu, nghỉ hoặc nhìn về phía Hoàng Sâm, sao cô cứ cảm thấy lời này của đối phương quái quái.
Chắc vị này không định mách lén với Lục Sóc nữa đấy chứ?
Đến lúc đó, Lục Sóc cầm hung khí cưỡng ép lãnh đạo của Hiệp hội mở tủ kính ra
thì
Thật đáng sợ, làm thế là phạm tội, cũng là khinh nhờn những vật này. Tuyệt đối không thể để Lục Sóc làm ẩu được!
"Cũng không phải cực kỳ muốn xem, vừa rồi có hơi hứng thú, giờ thì thấy bình thường." An Đào Đào thu hồi ánh mắt, làm bộ đã mất hứng thú: "Giờ chúng ta về thị
Hoàng Sâm còn tưởng cô thật sự đánh mất hứng thú rồi, cũng không nói thêm gì.
Trên đường trở về, An Đào Đào vẫn luôn nghĩ giác quen thuộc không tài nào diễn tả lan tràn khắp cả người, khiến cô không tài nào quên nó đi, cũng ngày càng để tâm.
ấn quyển sổ ghi chép ố vàng kia, cảm
Chờ khi nào cô trở thành thành viên của Hiệp hội thì nhất nghỉ ngờ định phải kiếm cơ hội xem thử!
An Đào Đào vừa xuống xe đã nhận được cảm giác áp bách chưa từng có truyền từ biệt thự ra ngoài.
Không chỉ có cô khựng lại, ngay cả Hoàng Sâm cũng ngây ra tại trận.
An Đào Đào nghiêng đầu nhìn sang Hoàng sâm, hai mắt viết rõ nghỉ hoặc: "Hoàng Sâm, anh có biết xảy ra chuyện gì không? Sao tôi cảm thấy không khí trong biệt thự sai sai thế nào ấy?"
Hoàng Sâm nuốt khan, trán ứa mồ hôi lạnh: "Tôi cũng không biết... Không khí bên trong hơi quái thật."
An Đào Đào cũng nuốt khan một ngụm nước miếng, hơi chùn bước không đám tiến vào trong biệt thự. Dọa người chết đi được, bên trong chắc không phải cảnh Tu La gì đấy chứ.
"Chị đâu không vào đi à?" Hoàng Sâm đứng sau lưng An Đào Đào, cứ như chỉ khi nào cô vào thì anh ta mới đám vào theo.
An Đào Đào nhìn thoáng qua anh ta, không nói gì.
Cô đang suy nghĩ xem có nên vào hay không, cũng lặp đi lặp lại hồi tưởng xem mình có gây chuyện gì chọc giận Lục Sóc hay không.
"Chúng ta vào xem thế nào." An Đào Đào chỉ cửa, chẩn chừ nói. Hoàng Sâm nơm nớp gật đầu, ngoan như chó Nhật, nào còn ngông nghênh như lần đầu gặp nữa.
An Đào Đào nhấc chân tiến vào biệt thự, một luồng khí thế máu tanh tà ác ập thẳng vào mặt, cứ như giây tiếp theo sẽ giết chết người vừa tiến vào. Cô giật thót, sợ đến mức đứng khựng lại tại chỗ, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đúng là cảnh Tu La thật rồi, sợ chết đi được.
Hoàng Sâm cũng không ngờ tới tình huống này, cả người cứng đờ tại chỗ. Anh ta mới theo chị đâu ra ngoài một lúc thôi, sao bầu không khí lại thay đổi bất thường thế?
An Đào Đào hít sâu một hơi, cần cổ máy móc xoay chuyển, sau đó nhìn thấy Lục Sóc đang ngồi trên sofa, mặt mày âm trầm, hai tròng mắt đỏ tươi màu máu.
Mà trong không khí ngoại trừ cảm giác lạnh băng ép cho người ta không thở nổi thì còn có mùi máu tanh nồng đậm tiến thẳng vào chóp mũi.
Mùi máu...
An Đào Đào giật mình, chẳng lẽ Lục Sóc lại bị thương à?
Cô vội nhìn về phía Lục Sóc, thấy chiếc sơ mi đen của anh thấm ướt nhẹp, máu tươi nhỏ từ vạt áo xuống “tí tách”, nhuộm đỏ một mảng sàn.
An Đào Đào trợn trừng mắt, lông mày giật giật, Lục Sóc bị thương thật kìa.
Cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội chạy tới, gấp gáp nói: "Cửu Gia bị thương rồi."
Lục Sóc mặc áo sơ mi đen nhuốm máu ngồi vững vàng tại chỗ, mặt mày lạnh tanh, cứ như chỉ chịu vết thương nhẹ, không đau vậy.
Nhưng An Đào Đào là bác sĩ, thầy thuốc, nhìn lượng máu chảy ra thì có thể đoán được vết thương không nhẹ chút nào, cũng chỉ có người như Lục Sóc mới có thể không nhíu mày lấy một cái. Nếu là người khác thì đau chết từ lâu rồi ấy chứ.
Lục Sóc nghe cô nói thì ngước mắt, nhìn cô bằng đôi mắt tối đen như mực: "Em quan tâm tôi!"
Đáy mắt anh vừa tra xét lại lạnh lẽo vô tận, khiến người khác tim đập thình thịch.
An Đào Đào chống lại đôi mắt đen sâu thẳm của anh, đầu ngón tay vô thức xoắn xuýt
với nhau: "Đương nhiên...
Sống với nhau lâu vậy rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng phát điên ra thì phương diện khác của Lục Sóc đều rất tốt.
Hơi quan tâm một chút cũng có gì đâu.
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô thật lâu, không nói thêm gì.
An Đào Đào mím môi, ngập ngừng hỏi: "Để em kiểm tra vết thương cho anh nhé?"
Lục Sóc nhướng mày, ý bảo cô làm gì thì nhanh cái tay lên.
An Đào Đào được cho phép thì đè đặt cởi bỏ áo của anh, ban đầu cô còn hơi run tay, nhưng nhanh chóng ổn định lại, nhoáng cái đã lột sạch áo anh.
Lục Sóc nhìn cô quen tay hay việc thì hơi nheo mắt, vô cùng nghiền ngẫm.
Lúc này, Hoàng Sâm đã chạy tới cạnh anh Đàm, dùng khẩu ngữ hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Anh Đàm mặt mày nghiêm cẩn, không buồn đáp trả.
"'ết đao!" An Đào Đào nhìn vết thương trước mắt, khẽ nhướng mày.
Lại là vết đao, còn là ở bả vai nữa chứ, sâu khoảng bảy tấc, nhìn rất dữ tợn, còn đang, chảy máu không dứt. Rốt cuộc là ai dùng đao nhỏ đâm Lục Sóc vậy, chán sống à?
An Đào Đào lấy bông và thuốc khử trùng ra, nhẹ nhàng lau vết thương cho anh, cho. hắn khử độc, lại không nhịn được đò hỏi: "Cửu Gia, rốt cuộc là kẻ liều mạng nào lại dùng đao nhỏ đâm anh bị thương thế?
ất thương này sâu thật đấy, đánh lén à?"
Lục Sóc nhìn cô thật sâu, không đáp lại.
An Đào Đào bị anh nhìn sởn cả gai ốc, chẳng qua cô lại nhớ hồi tước mình cũng dùng dao đâm Lục Sóc bị thương đấy thôi. Điên cuồng vô cùng, cũng rất chán sống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!