Lọc Truyện

Cô vợ thay thế

Buổi sáng Thẩm Lệ đi ra ngoài tản bộ thì lại thấy có người chuyển đồ dùng vào nhà đối diện.

Rất nhiều đồ dùng trong nhà, có vẻ muốn ở đây một thời gian dài.

Nhưng một thời gian sau đó, cô chưa nhìn thấy chủ nhà đối diện.

Cho đến trấn nhỏ vào mùa thu, sáng tối có hơi lạnh, Thẩm Lệ chuẩn bị ra ngoài mua thêm áo khoác, kết quả cô vừa ra khỏi cửa thì thấy nhà đối diện bốc khói cuồn cuộn.

“Cháy!” Thẩm Lệ kêu lên một tiếng, chạy về phía nhà đối diện.

Cô vừa chạy vừa báo cảnh sát.

Lửa trong nhà rất lớn, có vẻ phát ra từ phòng bếp, cửa chính bốc khói nghi ngút.

Thẩm Lệ bị khói bay vào mặt đến không mở mắt ra được, nước mắt chảy ra nhưng không vào được.

“Có ai ở bên trong không?” Cô kêu to vào bên trong.

Không có ai trả lời.

Có hàng xóm nghe tin chạy tới thì đứng phía sau sôi nổi bàn tán.

Có người thấy Thẩm Lệ muốn đi vào trong thì vội vàng đưa tay giữ chặt cô: “Cô gái nhỏ, không thể vào đó, sẽ chết đấy…”

Hai mắt Thẩm Lệ hồng hồng: “Có người rất quan trọng ở trong đó, tôi phải đi vào.”

“Có ai quan trọng hơn tính mạng của mình chứ?”

“Cầu xin mọi người, cho tôi vào đó đi.”

Những người đó vẫn giữ chặt cô.

Thẩm Lệ không thoát được, cô nhìn lửa ngày càng lớn thì rốt cuộc không nhịn được gọi tên người kia.

“Cố Tri Dân!”

“Ừ.”

Có người trả lời cô.

Thẩm Lệ gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Đến khi có người lại gọi cô một tiếng: “Thẩm Lệ.”

Thẩm Lệ ngơ ngác quay đầu lại thì thấy Cố Tri Dân đứng cách đó không xa, lẳng lặng cười với cô.

Anh đi tới bên cạnh Thẩm Lệ, cụp mắt dịu dàng nói: “Anh không sao, anh ở đây.”

Thậm chí anh không hỏi vì sao Thẩm Lệ biết anh ở trong nhà này.

Bởi vì không cần thiết.

Giống như ngày đó anh ra khỏi tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh thì không đi theo địa chỉ Cố Mãn Mãn đã nói để tìm Thẩm Lệ, bởi vì anh biết Thẩm Lệ chắc chắn không đến đó.

Sự ăn ý của bọn họ đã khắc sâu vào trong xương cốt.

“Đừng khóc.” Sắc mặt Cố Tri Dân hơi lo lắng, đưa tay lau nước mắt cho cô.

Thẩm Lệ nhìn chằm chằm anh một lát giống như xác nhận anh thật sự không sao, một lát sau cô lại đột nhiên đẩy anh ra: “Nếu không phải nhà cháy thì anh định lén ở đây cả đời mà không tới gặp em sao?”

Cố Tri Dân cố gắng nở nụ cười: “Anh không dám tới gặp em.”

Đến bây giờ anh mới biết được năm đó anh trốn tránh đã gây tổn thương cho Thẩm Lệ thế nào.

Vì vậy anh cũng cảm thấy sợ hãi.

Anh không thể tha thứ cho mình, càng không dám cầu xin Thẩm Lệ có thể tha thứ cho mình, chỉ dám đứng từ xa nhìn cô, không dám quấy rầy cô.

Thẩm Lệ cũng cười, nụ cười nhẹ nhõm từ trong lòng: “Đã qua rồi, không thể quay về quá khứ, nhưng chúng ta còn có tương lai, còn có quãng đời sau này.”

Sau khi chuyện của cô truyền lên mạng thì Thẩm Lệ mới phát hiện mình cũng không đau khổ như tưởng tượng, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Miệng vết thương khép lại thì không thể thiếu quá trình, cần nhìn thẳng vào nó, sau đó cắt thịt thối đi thì sau cơn đau đớn có thể đóng vảy lại.

Cho đến bây giờ Thẩm Lệ mới hiểu được đạo lý đơn giản như thế.

Cố Tri Dân cụp mắt, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!