Trong phòng hội nghị im lặng đến chết người.
Người nhà họ Tống nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra vẻ khó tin.
Người mà cậu ba nhà họ Hạ ở Dương Thành muốn gặp. lại chính là đứa con rể mà nhà họ Tống sắp vứt bỏ.
Tống Nhan cầm cây bút gấy trong tay, cũng đứng dậy theo.
“Ông Tống, người này không phải con rể của ông sao?” Hạ Bắc lên tiếng. Đồng tử của Tống Tà Dương co lại.
Dựa theo thời gian mà đạo sĩ Trương đã nói, chỉ chưa đầy ba phút nữa là Sở Trần phải ký vào giấy thỏa thuận ly hôn.
Nhưng mà cậu chủ Hạ trước mặt dường như chỉ có hứng thú với Sở Trần.
Chẳng lẽ nếu như nhà họ Tống muốn móc nối quan hệ với nhà họ Hạ, chỉ có thể dựa vào Sở Trần?
“Cậu chủ Hạ, cậu ta...” Tống Tà Dương mở miệng, suýt nữa đã nói ra hai chữ ngu ngốc: “Phải.”
“Được, vậy tôi nói chuyện với Sở Trần.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần, sau đó xoay người đi ra ngoài trước.
Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Tống đều đổ dồn vào Sở Trần.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện như vậy đã xảy ra với Sở Trần, chẳng khác nào là một kỳ tích.
“Miếng bánh từ trên trời rơi xuống này không thể vô cớ rơi vào tay một tên ngốc phải không?”
Lâm Tín Bình không thể tin được, tại sao cậu chủ Hạ lại chỉ đích danh muốn nói chuyện với Sở Trần.
“Sở Trần, sao cậu lại quen biết cậu ba Hạ?”
Chu Kiếm không nhịn được hỏi.
Sở Trần ngẩng đầu lên nói: “Vừa mới gặp mặt”
Mọi người: “...”
“Sở Trần, cậu qua đó trước đi.”
Tống Tà Dương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Trần.
Sau khi Sở Trần ra ngoài, cô hai nhà họ Tống nhìn thoáng qua bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, sắc mặt có chút thay đổi: “Säp đến thời gian mà bác Trương ấn định rồi, vận may của Sở Trần cũng sắp hết, nếu cứ để cậu ta qua đó như vậy, lỡ như không lôi kéo được quan hệ, còn đắc tội với nhà họ Hạ...”
“Không trì hoãn được bao lâu đâu.”
Tống Tà Dương hít sâu một hơi, với tình hình hiện tại của nhà họ Tống, nếu như có thể thành công hợp tác với nhà họ Hạ thì sẽ là một bước ngoặt hoàn hảo, cho dù chỉ có một
chút hy vọng thì ông ta cũng phải tranh thủ.
“Sở Trần muốn nói mấy câu trôi chảy cũng khó, muốn đắc tội cậu chủ Hạ cũng khó.”
Lâm Tín Bình mỉm cười nói: “Nhưng mà con nghĩ ra rồi, nói không chừng cậu chủ Hạ nghe tới danh tiếng của Sở Trần, muồn kiếm chút trò vui.”
Phòng hội nghị bên cạnh.
Sở Trần và Hạ Bắc ngồi đối diện nhau.
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ, anh là cậu ba nhà họ Tống, chúng ta tương đối có duyên.”
Hạ Bắc mỉm cười, quan sát Sở Trần: “Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Tống là đến ở rể, còn là một kẻ ngốc.”
Sở Trần mỉm cười gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi cảm thấy bọn họ mới là đồ ngốc.”
Hạ Bắc bật cười, trong mắt lộ ra sự tò mò: “Anh mang đến cho tôi một loại cảm giác rất kỳ quái, vừa nấy tôi cũng đã tận mắt chứng kiến tranh chấp xảy ra trong sảnh tôi không tin, đây là chuyện mà một kẻ ngốc có thể xử lý được. Sở Trần, tại sao anh lại giả điên giả dại ở nhà họ Tống?”
Ngay lúc Sở Trần định lên tiếng, Hạ Bắc lại bật cười, nháy mắt với Sở Trần: “Tôi hiểu rồi, cô ba nhà họ Tống xinh đẹp như tiên nữ, nếu đổi lại là tôi, cho dù có làm kẻ ngốc ở bên cạnh cô ấy cả đời cũng sẽ không oán giận không hối hận”
Sở Trần giật mình.
Vừa rồi lúc ở phòng hội nghị bên cạnh, Tống Tà Dương vội vàng đi tới đi lui mấy lần, khiến người ta lầm tưởng rằng vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này là một kẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ xem ra, thằng nhóc là chính là một kẻ háo sắc.
Khó trách lúc nấy lại đột nhiên hỏi anh muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân, anh ta chắc chắn thích vế sau hơn.
Hạ Bắc dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, một lần nữa ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Trước ngày hôm nay, tôi cũng có suy nghĩ giống như anh, chỉ cần có mỹ nhân bên cạnh cả đời là đã vui vẻ hạnh phúc rồi.”
“Nhưng mà mấy chữ kia của anh đã khiến tôi đột nhiên hiểu ra.”
Hai mắt Hạ Bắc sáng rực: “Nắm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say rượu năm trên chân của mỹ nhân, đây chính là điều vui vẻ hạnh phúc nhất của đời người, đây mới là thứ mà Hạ Bắc tôi muốn theo đuổi.”
Hạ Bắc nhìn Sở Trần, bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Sở Trần thì không khỏi cảm thấy giật mình: “Sao anh lại không hưng phấn?”
.
Khóe miệng Sở Trần hơi nhếch lên, tự hỏi có phải cậu chủ Hạ này thiếu mất một dây thần kinh nào hay không.
“Trở lại chuyện chính.”
Hạ Bắc dang tay ra: “Anh có biết tại sao ông cụ lại cử tôi đến để tiếp xúc với nhà họ Tống mấy người không? Bởi vì ở nhà họ Hạ hoàn toàn không có ai quan tâm đến chuyện hợp tác với nhà họ Tống cả, cho nên mới cử tôi đến đây cho có hình thức mà thôi.”
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ chưa từng làm ra chuyện gì thiết thực. Anh là cậu ba ở rể nhà họ Tống không một ai tôn trọng.”
Hạ Bắc cười nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta thật sự là một tổ hợp hoàn hảo. Nếu như hai người chúng ta hợp tác xây dựng một giang sơn ở Thiện Thành, anh nói xem, có thể khiến mọi người đều kinh ngạc không?”
Trong lòng Sở Trần rung động, anh nhìn Hạ Bắc nói: “Anh là cậu ba nhà họ Hạ, có nguồn lực và mối quan hệ rộng lớn, tôi chỉ là một kẻ đi ở rể, không có tiền không có quyền, không
giúp được gì cho anh.”
“Ha ha ha, chỉ mấy chữ kia của anh thôi đã xứng đáng để tôi tặng cho anh món quà này rồi.”
Hạ Bắc võ võ vai Sở Trần, ánh mắt khích lệ: “Tiểu Trần, cậu cứ mạnh tay mà làm, có chuyện gì thì anh Bắc đây bảo vệ cậu.”
Điện thoại di động của Hạ Bắc đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên nhìn, hai mắt sáng rực: “Được rồi Tiểu Trần, mười hai giờ trưa ngày mai tôi đến tìm cậu, bàn chuyện cụ thể với cậu.”
Hạ Bắc vội vàng rời đi.
Sở Trần nhìn bóng lưng của Hạ Bắc biến mất, trong mắt tràn ngập phức tạp.
Cậu chủ nhà họ Hạ đến từ Dương Thành này tuy rằng có thân thế hiển hách, nhưng mà lúc này lại khiến cho Sở Trần có cảm giác không đáng tin cậy lắm.
Sở Trần cũng không biết là tuy rằng Hạ Bắc vội vàng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua phòng hội nghị ở bên cạnh, còn không quên bỏ lại một câu.
“Nhà họ Hạ có thể hợp tác với nhà họ Tống, nhưng điều kiện tiên quyết là, người phụ trách của nhà họ Tống chỉ có thể là Sở Trần.”
Chờ đến khi Sở Trần quay lại, người nhà họ Tống vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ có thể là Sở Trần! Một câu này của cậu chủ Hạ khiến đứa con rể sắp bị nhà họ Tống vứt bỏ đột nhiên trở mình biến thành một nhân vật hết sức quan trọng.
Mọi người đều nhìn Sở Trần bằng ánh mắt khó tin.
Đến tận lúc này vẫn không thể hiểu được.
Rốt cuộc cậu chủ Hạ đánh giá cao tên ngốc này ở chỗ nào?
“Chẳng lẽ đây chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc sao?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình không khỏi chua chát nói, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu, nếu thật sự muốn tìm một người thay mặt nhà họ Tống để đàm phán hợp tác với nhà họ Hạ thì anh †a là người có tư cách nhất.
Anh ta rất muốn nói cậu chủ Hạ bị mù, nhưng anh ta không có lá gan này.
“Cha, ký bản thỏa thuận ly hôn này trước đi.”
Cô hai Tống nói: “Bác Trương đã nói rất rõ ràng, vậy may. của Sở Trần đã kết thúc vào lúc này. Hơn nữa, nếu chuyện để Sở Trần đi bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hạ truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố.”
Tô Nguyệt Nhàn cũng nhíu chặt mày.
Cậu chủ Hạ đã chỉ đích danh Sở Trần, nhưng nhà họ Tống không ai tin tưởng Sở Trần.
“Sự lo lắng của Tình Tình cũng có lý.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Lỡ như Sở Trần vì chuyện hợp tác lần này mà đắc tội nhà họ Hạ thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.”
Cô hai nhà họ Tống, tên là Tống Tình.
Cô cả tên là Tống Vân.
“Con biết rồi.”
Tống Vân đột nhiên giật mình nhận ra, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta trừng lớn hai mắt: “Mọi người suy nghĩ kỹ mà xem, bác Trương đã nói, sau đêm nay vận may của Sở Trần sẽ cạn kiệt, sự xuất hiện của cậu chủ Hạ không phải cơ hội mà là khởi đầu của xui xẻo. Nếu thật sự để Sở Trần tiếp xúc với nhà họ Hạ, sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Tống.”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người nhà họ Tống đều giật mình.
Nghĩ tới thôi đã thấy kinh khủng.
“Năm năm trước vận may của Sở Trần đã cứu nhà họ Tống. Năm năm sau, chúng ta không thể để xui xẻo của cậu †a hủy hoại nhà họ Tống.”
Lâm Tín Bình đứng lên nói: “Cha, chuyện này chúng ta không thể trì hoãn, nhanh để Sở Trần ký tên đi.”
Tống Tà Dương suy tư. “Mấy đứa nó nói đúng.”
Tô Nguyệt Nhàn lên tiếng: “Quan trọng hơn là, nếu như không ký tên, cậu chủ Diệp sẽ không vui.”
Diệp Thiếu Hoàng.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Diệp Thiếu Hoàng muốn theo đuổi Tống Nhan.
Sau khi Tống Tà Dương cân nhắc, ông ta nhìn Sở Trần: “Ký tên đi”
Sở Trần đưa mắt nhìn về phía Tống Nhan.
Năm năm.
Trong năm năm bị Trấn Hồn phù phong ấn ký ức, trong mắt của Sở Trần, thứ quý giá duy nhất chính là ký ức về cô gái ở bên cạnh.
Sở Trần chỉ quan tâm tới thái độ của Tống Nhan. Cô muốn ký, Sở Trần sẽ vui vẻ rời đi.
Nếu cô muốn tiếp tục, Sở Trần sẽ cùng cô đi đến cuối cùng.
Cơ thể Tống Nhan khẽ run lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gọi là tai họa, chẳng qua là do các người tự tưởng tượng ra mà thôi. Trước khi cậu chủ Hạ rời đi đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Sở Trần đi đàm phán, hai nhà sẽ có thể hợp tác, tại sao không cho Sở Trần một cơ hội”
“Em ba, hôm nay em làm sao vậy?”
Tống Tình kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại nói thay tên ngốc này?”
“Hôm nay con cũng không có ý định ký bản thỏa thuận ly hôn này”
Tống Nhan nói: “Con chỉ nói ra sự thật mà thôi, về phần cậu chủ Diệp mà các người nói đến, con có thể nói thằng với các người rằng, cho dù con có độc thân đi nữa, cũng sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.”
Ánh mắt Tống Nhan đầy kiên định, đôi mắt trong veo: “Điều ước sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của con chính là có thể tự mình đưa ra quyết định một lần, cho Sở Trần một cơ hội làm lại từ đầu, chúng ta đều tin tưởng bác Trương, bác Trương cũng đã từng nói, năm năm qua là vận may của Sở Trần giúp nhà họ Tống sống lại từ cõi chết, tại sao nhà họ Tống chúng ta không báo đáp anh ấy một lần? Huống chỉ đây cũng là cho nhà họ Tống một cơ hội. Thứ hai, con không thích Diệp Thiếu Hoàng”
“Nhan Nhan, sao con có thể nghĩ như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!