Thường ngày Đường Khánh Minh là một nhân vật rất sáng suốt, nhưng hôm nay bị dọa, đầu óc rối bời, không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể cười bồi nói: “Cậu nói gì vậy, muốn cái gì, cứ việc lên tiếng, tất cả đều là tôi tự nguyện, tự nguyện”.
“Ông nên xin lỗi tổng giám đốc nhà tôi trước, đúng không?”, Diệp Tuân nhắc nhở.
“Cậu nói đúng, nói rất đúng!"
Đường Khánh Minh gật đầu liên tục, sau đó nhìn về phía Lê Tuyết Vi, lộ vẻ tươi cười nói: “Tổng giám đốc Lê, vừa rồi đều là tôi không đúng! Tôi chỉ là một kẻ thô lỗ, nói chuyện có lẽ hơi khó nghe, ngài khoan dung độ lượng, tuyệt đối đừng để bụng, tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi”.
Trong lòng Lê Tuyết Vi vẫn còn tức giận, nhưng thấy Đường Khánh Minh đã xuống nước vậy rồi, cô cũng đành gật đầu ừ một tiếng.
Diệp Tuân nói: “Chủ tịch Đường, thái độ này của ông coi như tạm được, nhưng dường như tổng giám đốc Lê của chúng tôi không hài lòng lắm”.
Đường Khánh Minh lộ vẻ đau khổ nói: “Bây giờ đầu óc tôi rối bời, không nghĩ được gì cả, cậu nói thẳng ra đi, rốt cuộc muốn như thế nào?”
Diệp Tuân nói: “Nhận lỗi và bồi thường, ông đã nhận lỗi rồi, đương nhiên giờ phải bồi thường. Ví dụ như, nhượng 10% cổ phần của bất động sản Hoa Nhuận các ông, nếu như tổng giám đốc Lê cảm thấy hài lòng, vậy tôi cũng không vấn đề gì”.
10% cổ phần?
Đồng tử Đường Khánh Minh đột nhiên co rụt lại, tập đoàn bất động sản Hoa Nhuận có giá trị hơn ba tỷ, 10% cổ phần chính là ba trăm triệu.
Đường Khánh Minh cực kỳ đau lòng, do dự chốc lát rồi nói ra: “8%”.
“Chủ tịch Đường, ông cảm thấy cơ thể của mình có cứng như vách tường kia không?”, Diệp Tuân từ chối cho ý kiến, đánh giá vách tường sau lưng Đường Khánh Minh.
Đường Khánh Minh nhìn về phía Sài Kính vẫn đang bị dính chặt trong vách tường theo bản năng, trông thấy dáng vẻ thê thảm kia của ông ta, lập tức sợ run lẩy bẩy. Ông ta không có cơ thể rắn chắc như Sài Kính, nếu như bị ném vào trong vách tường, chắc chắn sẽ mất mạng.
“Chủ tịch Đường, nói một lời dứt khoát đi”. Diệp Tuân hơi mất kiên nhẫn nói.
Đường Khánh Minh nghiến răng nói: “9%! Cậu Diệp, hãy nghe tôi giải thích, nếu nhượng nhiều hơn nữa, vị trí chủ tịch này của tôi sẽ gặp nguy cơ, thật sự không thể nhiều hơn nữa”.
“Được thôi, tôi cũng không làm khó ông. Ông tìm một nơi yên tĩnh, gọi người mang hợp đồng chuyển nhượng đến ký”, Diệp Tuân nói rồi đứng dậy.
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức sắp xếp!”, Đường Khánh Minh vội vàng gật đầu.
“Tôi không đồng ý”. Đột nhiên, Lê Tuyết Vi lạnh lùng lên tiếng.
Đường Khánh Minh nghe vậy thì run lẩy bẩy.
Ông ta một lòng một dạ ứng phó với Diệp Tuân, căn bản không ngờ Lê Tuyết Vi sẽ không đồng ý, cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Lê Tuyết Vi: “Tổng giám đốc Lê, ý cô là…”
Diệp Tuân đi đến trước người Lê Tuyết Vi, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Chê ít?”
“Dù là 10% thì tôi cũng không cần, đây là cướp đoạt phi pháp”. Lê Tuyết Vi cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!