"Ta không quan tâm ngươi đến từ tổ chức nào, dám đến tìm ta gây rối thì phải chết.'
Lý Quân lạnh lùng nói.
Quay đầu, phát hiện trong lúc hai người bọn họ đánh nhau thì con ả kia đã chạy trốn.
Có vẻ đối phương rất am hiểu thân pháp chạy trốn.
Lý Quân xoay người, cơ thể của Lưu Khôn Phi rơi bịch xuống đất,
Bên kia, đám người Thiên Minh Tử, Hoàng Phủ Hồng Thường đứng ở xa quan
sát.
“Người này ... "
Thiên Minh Tử nhỏ giọng hỏi.
“Là người của Thiên Đạo Minh, lục soát trên người hắn ta xem có bảo bối gì không, sau đó tìm cái hố chôn đi."
Lý Quân nói.
Thiên Minh Tử rùng mình, người của Thiên Đạo Minh lại bị Lý Quân giết chết dễ dàng như vậy.
Bên kia, Hoàng Phủ Hồng Thường đang cảm thấy rất bối rối.
Lý Quân rất mạnh, nhưng kẻ địch của anh lại càng khủng bố hơn.
Không ai biết được người như vậy sẽ bước lên vương vị cao nhất hay chết thảm trên đường.
Lý Quân vừa mới trở về nhà thì Thiên Minh Tử xuất hiện.
"Điện chủ, đã xử lý xong thi thể của tên kia, trên người hắn ta có một bộ kiếm thuật và không ít đan dược."
Nói xong, Thiên Minh Tử cung kính đặt trước mặt Lý Quân.
“Mấy thứ này không có tác dụng với tôi, ông tự phân phối đi."
Lý Quân nói.
Đúng vậy, theo sự gia tăng của kiến thức, tuy kiếm pháp của đối phương thuộc hàng thượng thừa nhưng không thể so với công pháp tu luyện của anh.
“Vâng."
Thiên Minh Tử gật đầu, rồi cẩn thận đặt xuống một hộp gỗ.
“Vừa rồi có người nhờ người đưa đến, nói là quà cho ngài, ngài xem.”
Thiên Minh Tử hơi do dự, bởi vì trước đó Lý Quân tặng cho Đường Kiếm Thư một hộp gỗ, kết quả mở ra là mấy cái đầu. Cho nên bây giờ người của khu 3 nhìn thấy có người tặng hộp đều nghi ngờ thứ bên trong không tốt lành gì.
“Mở ra nhìn xem đi, dù là đầu cũng không dọa được tôi."
Lý Quân nói.
Thiên Minh Tử gật đầu.
"Rắc."
Mỏ hộp ra.
Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải đầu, mà là một khối linh thạch khổng lồ.
Hình trứng, bên trong lập lòe lửa đỏ.
"Đây là linh thạch xích diễm trong truyền thuyết."
Thiên Minh Tử nhìn thấy khối linh thạch lớn như này cũng tỏ ra khiếp sợ.
Bởi vì chỉ có nơi có linh khí dày thì mới có thể hóa chất lỏng thành thể rắn.
Cho dù ở trong linh mạch của Loạn Thần Tông, mấy năm nay, số lượng linh thạch ra đời cũng đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có cục lớn như này.
"Bên trong còn có một ngọc giản truyền tin."
Thiên Minh Tử chú ý đến phía dưới còn có một ngọc giản bằng bàn tay.
Đây là một loại pháp khí truyền tin trong Di Tích Cấm, tuy Di Tích Cấm không khác gì bên ngoài nhưng không có điện thoại, chỉ có thể liên lạc thông qua ngọc giản.
Lý Quân cầm lấy ngọc giảm, một ông lão khô gầy xuất hiện trong hình ảnh, là Hàn Lập.
"Thiếu chủ, nghe nói ngài đã thành lập Chiến Long Điện ở Di Tích Cấm, lão nô vô cùng vui mừng. Khối linh thạch kia là quà mà lão nô tặng cho ngài, lão nô phát hiện ra một di tích, trong đó có rất nhiều bảo bối, đến lúc đó dọn về tặng cho ngài."
Nhìn dáng vẻ phấn khích của Hàn Lập, Lý Quân cảm thấy vô cùng ám áp.
Anh có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và trung thành của ông lão này dành cho mẹ anh và anh.
Sau khi tìm được di tích, điều đầu tiên nghĩ đến không phải bản thân mà là tặng cho anh.
"Được, ông phải cẩn thận, thật ra tôi không thiếu tài nguyên tu luyện."
“Thiếu chủ yên tâm, lão nô sẽ đem thứ tốt nhất về cho ngài."
Tắt máy.
Lý Quân giữ linh thạch này, bảo Thiên Minh Tử lui xuống.
Anh thầm quyết định, chờ lão Hàn trở về, anh sẽ không cho ông ấy đi mạo hiểm nữa.
Sau khi Thiên Minh Tử rời đi, Lý Quân lấy linh thạch ra, hấp thu linh lực bên trong để tu luyện.
Khối linh thạch to như bóng đá này ẩn chứa nguồn linh lực dày đặc.
Vậy mà có thể làm Lý Quân đột phá đến Nguyên Cương Cảnh trung kỳ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!