Ngay khoanh khắc Lý Quan thi triển Phần Thiên Chưởng, Tần Nam đã cảm thấy có điều không ổn.
Sắc mặt của vị hộ pháp kia cũng thay đổi, nhưng lúc này muốn rút lui đã quá muộn rồi.
“Âm."
Sức mạnh khủng bố ập xuống, hộ pháp kia bị nghiền ép một cách thô bạo.
“Bùm!"
Ngay sau đó, vị hộ pháp vừa ngạo mạn đã bị đánh bay như viên đạn, rơi xuống đất cách đó hơn mười mét.
“Đi chết đi."
Lý Quân lập tức đuổi theo ông ta như hình với bóng.
Đối với kẻ địch, anh chưa từng nương tay - phải diệt trừ tận gốc.
Lòng bàn tay anh rực cháy, hóa thành hỏa long lao xuống.
Một chưởng này thực sự quá kinh khủng, nếu bị đánh trúng thì hộ pháp kia chắc chắn phải chết.
Hộ pháp nhìn Lý Quân như thiên thần giáng thế, trong mắt tràn đầy sự hoảng
sợ.
Ban đầu ông ta cứ nghĩ Lý Quân chỉ dựa vào cường giả phía sau mới giết được người của Kiếm Tông, nhưng bây giờ ông ta mới hiểu mình đã sai lầm đến mức nào.
Ngay cả khi không có cường giả phía sau, uy thế của Lý Quân cũng không phải thứ ông ta có thể chống lại.
Một người phàm tục mà lại khủng khiếp đến thế sao.
“Dừng tay!"
Tần Nam không thể trơ mắt đứng nhìn người của mình bị Lý Quân giết chết được.
Thanh bảo kiếm trong tay ông ta bay ra, hóa thành một luồng hàn mang lao thẳng vào lưng Lý Quân.
Là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Linh, thực lực của Tần Nam không hề tầm thường, một kiếm đó như xé toạc không khí.
"Đến hay lắm."
Đối mặt với thanh kiếm đang lao đến, Lý Quân lại cười lớn, xoay người, lòng bàn tay bao phủ bởi lửa nóng trực tiếp chụp lấy thanh kiếm đang bay tới.
Người của Kiếm Tông đều tròn mắt kinh hãi.
"Thẳng nhãi này điên rồi sao? Kiếm của Tần trưởng lão đâu phải thứ dễ bắt như vậy."
Nhưng ngay sau đó, thanh bảo kiếm lao đến lại bị Lý Quân nắm lấy thân kiếm ngay lập tức, giữ chặt trong tay.
Sau đó, Lý Quân vung tay, thanh bảo kiếm hóa thành hàn mang, ngược lại lao về phía Tần Nam.
Tần Nam vội tránh né, chỉ thấy chỗ ông ta đứng ban nãy bị đánh thủng thành một hố lớn.
Thật sự quá đáng sợ.
Khoảnh khắc ấy, xung quanh hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng chết chóc, không ai ngờ Lý Quân lại mạnh đến thế.
Toàn thân Hàn Lập cũng run rẩy vì phấn khích.
"Thiếu chủ đúng là thiên tài."
Sau vài giây yên lặng, sát ý trên người Lý Quân càng lúc càng đậm, Tần Nam mới bừng tỉnh, vội nói: “Lý Quân, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi tới đây không có ác ý."
“Đã để lộ sát ý với tôi mà còn nói không có ác ý?"
Ánh mắt Lý Quân lạnh như băng, sát khí càng bùng phát.
“Kiếm Tông chúng tôi có đến mấy trăm kiếm tiên chết dưới tay cậu, trong số đó có nhiều người là sư huynh đệ của Hoàng hộ pháp, vừa rồi ông ta nhìn thấy cậu có hơi thái độ nên mới để lộ sát khí.”
"Lần này chung tôi đến Long quốc là để chính thức xin lỗi cậu."
Nói xong, Tần Nam làm một hành động khiến tất cả đều kinh ngạc, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Lý Quân.
Thật ra Tần Nam cũng không muốn quỳ, nhưng thấy tình hình ngày càng xấu đi, nếu chọc giận Lý Quân, ông ta chết cũng được, nhưng nếu liên lụy cả tông môn thì ông ta chính là tội nhân thiên cổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!