“Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn Đãn sử Long Thành phi tướng tại, Bất giáo Hồ mã độ Âm Sơn.”
(Lấy trong tập thơ Đường, bài thơ có nghĩa: Từ thời Tân Hán đến nay, trăng sáng vẫn luôn chiếu rọi nơi biên cương xa xôi lạnh lẽo nhưng bính sĩ chinh chiến vạn dặm trên chiến trường lại không trở về. Dù vậy chỉ cần có các tướng quân dũng mãnh thì nhất định sẽ không để móng ngựa của kẻ địch bước qua Âm Sơn)
Giọng nói nhàn nhạt được linh lực khuếch đại, truyền rõ từng chữ vào tai mỗi người.
Mọi người nghe được bài thơ này, cẩn thận suy ngẫm một lát, vẻ mặt liền thay đổi, không dám tin nhìn Phương Trần.
“Tân là chỗ nào? Hán lại là chỗ nào?”
“Hồ mã gì cơ?”
“Phi tướng... là đang chỉ bản thân hẳn hả?” “Thơ hay.”
Ngọc Tiên Tử không nhịn được thốt lên.
“Ngại quá, bài thơ này không phải ta viết, cũng không viết về Đại Hạ, chư vị chớ có suy đoán lung tung.”
Phương Trần mỉm cười đứng lên, đi ra ngoài.
Trong đầu cuồn cuộn xuất hiện đoạn ký ức bị hẳn kiềm nén hơn hai mươi năm.
Tiêu Thần Nữ vội vàng đuổi theo, vẻ mặt nghiêm trọng, nàng ta cứ cảm thấy hồ mã ở đây là cách gọi khác của
Phương Trần về Thanh Tùng!
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
“Thái tử điện hạ, tiểu nữ tử cảm thấy không thoải mái, xin đi về trước nghỉ ngơi”
Ngọc Tiên Tử cũng đứng dậy cáo từ.
Thái tử khẽ gật đầu, định sai người tiễn nàng ấy một đoạn đường nhưng bị Ngọc Tiên Tử nhẹ giọng uyển chuyển từ chối.
Phương Trần rời đi, Ngọc Tiên Tử cũng rời đi.
Nhưng hai người không hề để lại dấu vết gì trên kỳ thi hội Chỉ Qua hôm nay.
Mọi người đều im lặng, có người vẫn còn đang lẩm bẩm đọc lại câu thơ mà Phương Trần để lại.
Sắc mặt Đào Vũ xanh mét, thơ của bản thân bị Ngọc Tiên Tử nói là rằm chó không kêu, thơ của Phương Trần lại được nàng ấy tán dương khiến cho hắn ta mất hết thể diện.
“Khụ khụ... Phương Trần nói bài thơ này không phải do hẳn viết”
Diệp Thanh Hà ho khan một tiếng: “Chư vị cũng đừng để ở trong lòng”
Mọi người nhìn hẳn ta một cái, im lặng không nói gì. 'Thơ không phải do Phương Trần viết?
Nhưng tại sao bọn họ lại chưa từng nghe qua bài thơ này?
“Chư vị, chủ đề ngày hôm nay là Chỉ Qua, chúng ta tiếp tục thi hội thôi.”
Thái tử nói. Mặc dù mọi người yên lặng gật đầu, nhưng Thái tử nhìn vẻ mặt của họ giờ phút này là biết kỳ thi hội Chỉ Qua mình tổ chức đã thất bại hoàn toàn.
Hắn ta nhìn thoáng qua phương hướng Phương Trần rời đi, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lão.
“Đãn sử Long Thành phi tướng tại? Nếu phi tướng là ngươi không còn nữa thì đó mới là chuyện tốt.”
Thái tử tự nhủ. Rời khỏi bờ sông Đại Hạ, Phương Trần đi thẳng tới quán trà mình hay đến. Tiêu Thần Nữ thấy thế, không nhịn được thấp giọng hỏi:
“Bài thơ vừa rồi có phải viết về Đại Hạ và Thanh Tùng không?”
“Không phải.”
Phương Trần lắc đầu: “Thanh Tùng các ngươi còn chưa đủ tư cách”
Tiêu Thần Nữ lập tức xanh mét mặt mày, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi tham gia kỳ thi hội này là có dụng ý gì? Ngươi đã phái người đi dò xét lai lịch của đạo nhân đêm qua chưa?”
“Gấp cái gì, tới quán trà ngồi rồi lại nói.
Phương Trần cười cười.
Hai người nhanh chóng đi tới quán trà, người ở chỗ này có vẻ đã quen với việc Phương Trần đến. Có điều, mấy ngày qua bọn họ đã biết tu vi của hän khôi phục, thái độ cũng có chuyển biến.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!