Lọc Truyện

Đô Thị Y Đạo Vô Song - Điệp Thu

 

Quách Thiếu Thông nhất thời trợn mắt hả hốc mồm, thầm nghĩ, tên này luyện kim cương đao thương bất nhập sao, sao hàn không bị làm sao? Mà trong lòng Diệp Thu thì lửa giận ngút trời, Quách Thiếu Thông ra tay tàn nhằn như vậy, nếu vừa rồi gạch đập vào gáy han, vậy không chừng hắn liền cúp máy tắt đài.

Cũng trong nháy mắt này, những lời lãm tinh xảo nói với hân, trong đầu nhanh chóng vang lên.

"Nhớ kỹ một câu nói của chị, đàn ông muốn đứng vững, nhất định phải nhẫn tâm."

Yo!

Diệp Thu xoay người, dùng toc độ không the tướng tượng nổi bóp cổ họng Quách Thiếu Thông, sau đó thừa dịp người sau còn chưa hoàn toàn phán ứng lại, đột nhiên ném Quách Thiếu Thông xuống đất.

-Phanh!

Đầu Quách Thiếu Thông đập vào nền xi măng, liền chảy máu.

Một màn này khiến Trương Lệ Lệ sợ đến choáng váng.

Quách Thiếu Thông cao 1m9, nặng 200 cân, nhưng Diệp Thu giống như bắt được một con gà, không tổn nhiều công sức nâng Quách Thiểu Thông lên.

Tại sao sức mạnh của anh ta lại lớn như vậy?

Trương Lệ Lệ vé mặt khiếp sợ, còn chưa kịp ngan lại, đã nghe Diệp Thu nói với Quách Thiếu Thông: "Chị Lâm nói đúng, Mã Thiện bị người cưỡi, người thiện bị người tôi khi dễ, tôi nhượng bộ, đối lại được gì. Tôi nhớ vừa rồi, là anh dùng tay này đánh mẹ tôi phái không?"

Diệp Thu nhin châm châm tay phải Quách Thiếu Thông.

"Mày muốn làm gì? Quách Thiểu Thông tức giận quát: "Dám động đến o, muốn chết sao?"

Diệp Thu một cước hung hăng giảm lên bàn tay Quách Thiếu Thông.

Động tác sắc bên.

Dứt khoát quyết đoán.

"Rương rương!"

Một tiếng xương gãy vang lên, xương ngón tay phải của Quách Thiếu Thông toàn bộ bị đứt gãy, trong nháy mắt máu thịt nhầy nhụa.

"A ... " Quách Thiếu Thông đau đến kêu thảm thiết.

"Anh khi dễ tôi, vu oan tôi, nhục mạ tôi, xa lánh tôi, thậm chí cướp Trương Lệ Lệ, tôi có thế chịu đựng, nhưng anh sĩ nhục mẹ tôi, tôi không thế chịu đựng được."

Diệp Thu túm tóc nâng Quách Thiếu Thông lên, đạp lên đầu gối Quách Thiếu Thông.

Bùm bùm!

Quách Thiếu Thông quỳ xuống đất.

"xin lỗi mẹ tôi." Diệp Thu lạnh lùng nói.

"Đừng mơ tưởng ... "

Ba!

Diệp Thu tát một cái vào mặt Quách Thiếu Thông: "Xin lỗi. "

"Muốn tôi xin lỗi bà gia đó? Mơ đi! Tôi sẽ không xin lỏi trử khi chết.

"Quách Thiếu Thông rất cứng rắn.

"Đã như thể, vậy thì phế anh vậy."

Diệp Thu nhanh chóng làm vài động tác làm đứt lìa cánh y Quách Thiếu Thông, ngay sau đó, nhanh như chớp lại đá hai chân lên đầu gối Quách Thiếu Thông.

Yo!

Yo!

Hai tiếng giòn vang, xương đầu gối vỡ vụn.

"A .. "

Quách Thiếu Thông trong miệng kêu đau đớn, giấy dụa muốn đứng lên, nhưng tử chi toàn bộ đứt đoạn, cá người cần bán không dùng được một chút sức lực nào.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!