Đoạt Yêu Lâm Thiếu Hãy Buông Tay
6.9/10
8632

Tác giả:

Thể loại: Ngôn Tình,

Nguồn: Sưu tầm

Trạng thái: Đang ra

Truyện Đoạt Yêu Lâm Thiếu Hãy Buông Tay thuộc thể loại ngôn tình của tác giả Minh Minh. Trong một lần giao dịch, cô mang thai với người đàn ông xa lạ, cô đang mang thai, nhưng lại kết hôn với người đàn ông đã có đính ước từ bé. Vốn tưởng rằng đây là một giao dịch bẩn thỉu, trong đoạn hôn nhân này, không nên có những dây dưa sâu đậm về tình ái. Mang thai 9 tháng trong lúc sắp sinh, anh đưa một tờ đề nghị ly hôn, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ. Sau này anh nói, bà xã trở lại rồi, người mà anh yêu vẫn luôn là em. Sự cực nóng ở sau lưng dần dần bao vây đến, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, “Lần đầu?”. Hơi thở xa lạ quanh quẩn ở bên tai, làm cho cô run lẩy bẩy, nhưng lại không dám lên tiếng. Lâm Tân Ngôn dường như cảm nhận được người đàn ông ngừng lại giây lát, sau đó lại cất giọng lên một lần nữa, “Bây giờ hối hận còn kịp”. Lâm Tân Ngôn căng thẳng nắm chặt hai tay, lắc lắc đầu, “Tôi không hối hận”. Cô 18 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng… Đau! Đau đớn kiểu xé rách khiến cô run rẩy trong lòng người đàn ông. Để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, Lâm Tân Ngôn cắn lấy môi, nín thinh hông kêu lên,ngoài sự sợ hãi bởi đây là lần đầu tiên của cô, còn có sự sợ hãi đến từ người đàn ông này,cô có thể cảm nhận rõ ràng được khí thế dũng mãnh và sức mạnh khác thường của anh. Anh dường như không biết mệt,dũng mãnh chiếm lấy từng tấc trên da thịt cô, một đêm đau khổ mà dài dằng dặc. Cuối cùng đến nửa đêm khi người đàn ông tỉnh dậy đi vào nhà tắm, Lâm Tân Ngôn mới kéo cơ thể mệt mỏi bò dậy, mặc quần áo lên rồi bước ra khỏi phòng. Ở dưới sảnh khách sạn, người phụ nữ trung niên giới thiệu vụ làm ăn này cho cô đang đứng đó, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn bước ra, bà ta liền đưa cho cô một cái túi màu đen, “Đây là thù lao của cô”. Lâm Tân Ngôn gần như không do dự, lập tức nhận lấy, cầm lấy tiền, cô chạy nhanh ra khỏi đây, thậm chí không chú ý đến đau đớn của cơ thể mình, cô chỉ muốn đến bệnh viện nhanh hơn một chút. Trời còn chưa sáng, làm cho hành lang rất yên tĩnh, trên nền đất trước phòng phẫu thuật có đặt hai cáng cứu thương, bởi vì chưa nộp tiền, cho nên chưa được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tân Ngôn nhìn thấy mà đau lòng không ngớt, cô nghẹn ngào nói, “Tôi có tiền, tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi… . Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn một cái rồi bảo y tá đếm, sau đó mới gọi nhân viên điều dưỡng đưa người bị thương vào phòng phẫu thuật. Không nhìn thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, Lâm Tân Ngôn bổ nhào về phía trước, nắm lấy bác sĩ nói, “Còn có em trai của tôi nữa, bác sĩ cứu em trai tôi với”. Bác sĩ than một hơi, “Xin lỗi, em trai cô đã không cứu được nữa rồi”. Không cứu được nữa rồi?! Dường như sét đánh long trời, một gậy hung ác giáng thẳng lên đầu cô, làm mọi thứ trước mắt cô trở nên đen kịt. Đau, ngực cô giống như bị người khác dùng dao khoét khuấy, cô co giật đau đớn ngồi liệt trên nền đất, tám năm trước, cô 10 tuổi, bố cô ngoại tình bỏ rơi mẹ cô, đem mẹ đang bụng mang dạ chửa và cô đưa ra nước ngoài-nơi đất khách quê người không quen biết. Sau đó em trai ra đời, khi ba tuổi thì phát hiện bị mắc bệnh tự kỉ, cuộc sống vốn đã túng thiếu, nay em trai lại bị bệnh thì hoạ vô đơn chí nghèo lại càng nghèo, cô và mẹ đi làm việc vặt cho người khác ở khắp mọi nơi, thì vẫn được coi là có thể sống qua ngày, nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nơi nước ngoài không có người thân, không có tiền, không có tình người này, làm cô lĩnh hội được thế nào là đi đến đường cùng. Bị ép đến mức không biết làm sao, cô đã bán đi bản thân thân mình, nhưng cũng không thể cứu được em trai. Có một loại đau đớn, không phải bị chứng tâm thần, chỉ là làm cho người ta cảm nhận được, không dễ chịu gì, hô hấp khó khăn, bầu trời là màu xám xịt, nhưng cô bắt buộc phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, bởi vì cô còn có mẹ. Mẹ cần có cô. Sau khi chữa trị, cơ thể của mẹ cô có sự chuyển biến tốt, nhưng biết tin em trai chết, cả người mẹ cô sụp đổ. Lâm Tân Ngôn ôm lấy bà, khóc lên nói, “Mẹ, mẹ còn có con, mẹ phải vì con mà sống tiếp ”. Trong 1 tháng ở bệnh viện, Trang Tử Khâm thường hay ngồi ở cạnh giường đờ người ra, Lâm Tân Ngôn biết, bà đang nhớ em trai, nếu không phải vì cô, thì sợ là bà đã đi cùng em trai rồi, bởi vì phải chăm sóc mẹ, cô bị trường đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt. Cô cầm đồ ăn đi vào bệnh viện, đi đến cửa phòng bệnh, khi cô nhấc tay muốn mở cửa thì nghe thấy giọng nói ở bên trong. Cô quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã xa cách 8 năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng dáng vẻ ông ép mẹ ly hôn với ông. Sau khi đưa bọn họ đến đây thì ông chưa từng đến thăm họ một lần, nhưng hôm nay đột nhiên ông lại xuất hiện ở đây là có ý gì?. Lâm Quốc An : “Tử Khâm, trước đây bà và phu nhân nhà họ Tông thân thiết như chị em, đã định hôn cho bọn trẻ, theo đạo lý mà nói bà định hôn cho bọn trẻ thì phải gả con gái bà đi”.

Chương Mới Nhất

Danh sách chương

BÌNH LUẬN TRUYỆN