Lọc Truyện

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Nhưng nhờ có Khô Huyền Mật Thược bảo vệ, Lâm Nhất đi rất thuận lợi, không gặp trở ngại nào, khiến những người khác âm thầm kinh ngạc.

Cách Đại Thánh Chi Nguyên, còn khoảng một nửa chặng đường, đám người Lâm Nhất đột nhiên dừng bước.

Phía cuối tầm nhìn, bóng người màu vàng đang điên cuồng bỏ chạy, trong không gian tối tăm này cái đầu trọc trở nên rất nổi bật.

Bóng người kia, bị người ta đuổi từ trên bảo sơn xuống, vô cùng chật vật, nhưng dọc đường vẫn kiêu ngạo cười lớn.

Sau lưng gã, là khí tức đáng sợ, không ngừng đuổi theo sát.

Không ít người trong số đó là người quen, Nam Cung Trạch, Ninh Phong, Chương Tấn, thậm chí cả Đường Cảnh và Lạc Thư Di cũng có mặt trong đội truy sát, gần như nửa số cao thủ thiên mệnh siêu phàm đều ở đây.

"Hình như tên hòa thượng đó là Thương Vân của chùa Kim Cang." Diệp Tử Lăng nhìn, rồi nói.

Tốc độ của Thương Vân rất nhanh, trong chốc lát, đã đến trước mặt nhóm người bọn họ.

Khi sắp va vào họ, lòng bàn chân của Thương Vân dậm mạnh xuống đất, bóng người như lưu quang bay lên trời, rồi nhanh như chớp lướt qua, nhảy qua đầu cả nhóm.

Tốc độ nhanh thật!

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Lâm Nhất, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.

Tên hòa thượng này có thể khiến cho mấy thiên mệnh siêu phàm hợp sức truy sát, quả nhiên không tầm thường, ít nhất với tốc độ này hắn cũng khó sánh kịp.

Hơn nữa nếu không nhìn nhầm, tên hòa thượng này bị thương không nhẹ, trạng thái hiện tại rất tệ.

"Có nên đuổi theo không? Có thể khiến nam đại thiên mệnh siêu phàm liên thủ truy sát, tên hòa thượng này chắc đã lấy được bảo vật rất tốt." ánh mắt Diệp Tử Lăng sắc bén, nói.

"Không cần để ý đến gã."

Lâm Nhất nói.

Nếu là bình thường, Lâm Nhất sẽ hứng thú tham gia, nhưng hiện tại hắn muốn tìm Đại Thánh Chi Nguyên, không muốn gây thêm rắc rối.

Càng náo loạn càng tốt, tốt nhất là khiến người của Huyền Thiên Tông cũng tham gia, như vậy sẽ không ai cản đường hắn đi lấy Đại Thánh Chi Nguyên.

Vù!

Nhưng ai ngờ được, hắn vừa dứt lời, trận cuồng phong đột ngột cuốn tới.

Thương Vân toàn thân chảy máu, lui ngược về phía trước rồi hạ xuống trước mặt bọn họ, gã nhìn Diệp Tử Lăng và Tô Hàm Nguyệt, đôi mắt sáng lên, cười nói: “Công tử Táng Hoa, ngươi đúng là có phúc lớn, hai mỹ nhân tuyệt sắc luôn ở bên cạnh, ta thấy đám thiên mệnh siêu phàm kia, chẳng ai ai có phúc hưởng thụ như ngươi đâu.”

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc, tên hòa thượng này khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng.

Giang Ly Trần và những người khác cũng cảm thấy kỳ quái, con lừa trọc này sắp chết đến nơi, mà vẫn còn như vậy.

Rõ ràng đã chạy thoát, vậy mà lại quay lại.

Thương Vân nhìn Lâm Nhất, không e dè nói: "Công tử Táng Hoa, sớm muộn gì ngươi cũng bị Tần Thương giết chết thôi, hay là nhường mỹ nhân cho ta? Ta có thể hoàn tục, những cô nàng xinh đẹp thế này mà làm góa phụ thì cũng tiếc."

Miệng Lâm Nhất khẽ giật, tên này đúng là thiếu đòn thật.

Hắn nghi ngờ, đám người Nam Cung Trạch truy sát gã, có lẽ không phải vì dị bảo mà gã thu thập lợi hại.

Mà chỉ đơn giản vì cái miệng độc địa này, nói chuyện quá trơ trẽn.

“Hòa thượng ta lần này lấy được bảo vật lớn, đi theo ta cũng không thiệt đâu, hai vị mỹ nhân nên cân nhắc." Thương Vân vừa nói, vừa quay đầu nhìn đám truy binh, bộ dạng thản nhiên không hề lo lắng.

"Bảo vật gì?"

Tô Hàm Nguyệt thản nhiên hỏi.

Thương Vân do dự, cười nói: "Cho các ngươi xem, nhưng chỉ được nhìn thoáng qua thôi, đây có lẽ là chí bảo đứng thứ hai trong tháp Linh Lung chỉ sau Đại Thánh Chi Nguyên."

Lời này quá lố, khiến mọi người đều không mấy bận tâm.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!