Đúng lúc này, từ phương hướng đại điện tông môn, bùng phát ra đạo kiếm quang chói lòa.
Kiếm quang kia tựa như thái dương rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ sơn môn Kiếm Tông, trong khoảnh khắc khiến đệ tử và trưởng lão ở cả năm phong đều kinh hãi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy kiếm quang kia chói mắt vô cùng, như vầng đại nhật hùng vĩ bay vút qua đỉnh đầu.
"Chưởng môn đại nhân!"
"Chuyện này là sao?"
"Chưởng môn đại nhân sắp xuống núi rồi sao? Kiếm ý thật cường đại ... "
Toàn bộ Kiếm Tông lập tức xôn xao bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, chưởng môn xuất sơn với khí thế cao ngạo như vậy, quả thực là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Điều khiến người ta kinh hãi nhất là, trong luồng kiếm quang hùng hậu kia, còn ẩn chứa tia sát ý!
Liên tưởng đến tin tức không lâu trước đó, Dao Quang Kiếm Thánh giáng lâm điện U Minh, toàn bộ Kiếm Tông đều cảm thấy có điềm báo mưa gió sắp đến.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nụ cười trên gương mặt Mộc Thanh Thanh thoáng chốc thu lại, vẻ mặt ngưng trọng, hiện rõ tia lo lắng.
Sát ý!
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy phụ thân mình để lộ ra sát khí kinh khủng đến vậy, thậm chí không hề che giấu.
Trong sát khí đáng sợ ấy, còn ẩn chứa cơn thịnh nộ kinh người.
Mộc Tuyết Cầm đứng bên cạnh cũng lặng lẽ trầm ngâm, trong đôi mắt sâu thẳm che giấu ánh nhìn mà người ngoài khó lòng thấu rõ.
Phô trương đến vậy, rõ ràng là cố ý, lẽ nào phụ thân muốn xuất kiếm lập uy sao?
Trong lòng Mộc Tuyết Cầm thầm nghĩ, rồi ánh mắt khẽ nhìn Lâm Nhất đứng bên cạnh, phát hiện vẻ mặt hắn có chút thay đổi.
Chẳng lẽ có liên quan đến hắn?
Lâm Nhất nhìn chằm chẳm vào vầng thái dương gào thét bay đi, rồi biến mất nơi chân trời, chấn động đến mức không nói nên lời.
Nếu han đoan không sai, chuyến đi này của chưởng môn tất nhiên có liên quan đến việc hắn bị Kim Tuyệt phục kích.
Hắn đã từng nghĩ Kiếm Tông sẽ trả thù, nhưng hoàn toàn không ngờ chưởng môn tự mình ra tay. Hơn nữa nhìn thế khí kia, ro rang là muốn để cả Hoang Cổ đều biết, hoàn toàn không hề có ý xử lý kín đáo.
“Lâm sư đệ, chuyến đi này của phụ thân có liên quan đến đệ sao?"
Mộc Tuyết Cầm cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
"Ta không biết."
Lâm Nhất lắc đầu, hắn có sự chắc chắn rất lớn rằng có liên quan đến mình, nhưng rốt cuộc không thể trả lời câu hỏi này.
Hắn cũng không biết Mộc Huyền Không muốn đi tới Huyền Thiên Tông, hay là đi tới thế gia Thần U, bất kể là bên nào thì đều là đối thủ mạnh.
Nhưng Mộc Huyền Không cùng thanh kiếm trong tay ông ấy, không hề có chút do dự nào.
Sát ý kia, rõ ràng bày tỏ thái độ của ông ấy, chuyến đi này, kiếm tất sẽ nhuốm máu!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!