Lâm Nhất lẩm bẩm, chỗ này quả thực quá đỗi hiu quạnh.
Dù núi tuyết lạnh, Nguyệt Vi Vi cũng rất buồn chán, nhưng ít ra còn có Lâm Vãn và Lạc Thư Di cùng bầu bạn.
Lưng chừng nui cung co nhiều đe tử tu luyen, là nơi linh mạch của cung Thiên Hương tụ hội, ngày thường vẫn rất náo nhiệt.
Nhưng núi Thủy Hàn thì lạnh đến đáng sợ, trước kia chắc chắn cũng từng có người ở, giờ thì đã dọn đi hết rồi.
Lên đến đỉnh nui vẫn không có ai, ngoai đai gay đan thì chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét.
Thánh trưởng lão không ở đây sao?
Đúng lúc Lâm Nhất đang không biết làm sao, thì bên dưới vách núi vang lên âm thanh lạ, Lâm Nhất tiến lên nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy dưới đáy vách đá, bên dòng suối chảy ra từ thác nước, có bóng người đang gảy đàn tỳ bà.
Đó là thung lũng vô cùng yên tĩnh, trong thung lũng vang vọng âm điệu, còn có tiếng hát vang lên.
Lâm Nhất hơi ngan người, bài người kia đang hát là Tiếu Hồng Trần.
Hồng trần thật đáng cười, si tình là điều vô vị nhất.
Bài hát ấy qua miệng nàng ta cất lên, bớt đi vài phần tiêu sái, thêm chút cô đơn.
Thung lũng vốn đã lạnh lẽo, đến khi âm thanh vang lên thì dường như càng lạnh hơn.
Lâm Nhất cắn răng nhảy xuống, chịu đựng gió lạnh đáp xuống thung lũng, đợi đến khi đối phương gảy xong mới định mở miệng.
“Ngươi đến rồi."
Nhưng Mộc Tuyết Linh lên tiếng trước, nàng ta không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm Nhất.
Lâm Nhất gật đầu, sau đó tiến lên nói rõ nỗi băn khoăn của mình với đối phương.
Cảm xúc của Mộc Tuyết Linh không có chút dao động, chỉ là trong mắt dường như lóe qua tia thất vọng, khẽ nói: "Bổn Thánh tưởng ngươi đến hỏi ta về âm luật."
Lâm Nhất nói: "Dù sao ta cũng là kiếm khách."
"Không sao cả, cũng như nhau, bổn Thánh có thể dạy ngươi." Mộc Tuyết Linh thản nhiên nói.
Thật sự có thể dạy sao?
Vút!
Không để Lâm Nhất có thời gian nghi ngờ, Mộc Tuyết Linh đưa tay khẽ vẫy, thanh trường kiếm mảnh mai từ trong nước nhảy vọt lên.
“Lâm Tiêu, rút kiếm của ngươi ra, thi triển toàn bộ kiếm pháp của ngươi để giao đấu với ta. Ta sẽ sử dụng cùng tu vi và võ đạo ý chí như ngươi."
"Vâng, Thánh trưởng lão." Lâm Nhất rút kiếm Táng Hoa ra.
"Xuất kiếm."
"Vâng."
Lâm Nhất rut kiếm khỏi vỏ, khoảnh khắc Thiên Khung Kiem Ý được giải phóng, kiếm sắc gọn đâm thẳng về phía đối phương.
Tay phải Mộc Tuyết Linh cầm kiếm, chỉ khẽ động đậy.
Choang!
Khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm nhau, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ áp chế kiếm ý của hắn, còn chưa kịp thu chiêu thì kiếm của Mộc Tuyết Linh đã đặt lên cổ hắn.
"Ngưoi thua rồi." Mộc Tuyết Linh nhìn Lâm Nhất nói: "Lam lại."
Lúc nãy toàn thân Lâm Nhất đã tràn ngập Thiên Khung Kiếm Ý, nhưng nếu đối phương thật sự vung kiếm, hắn khó mà đảm bảo bản thân có thể tránh được nhát kiếm đó.
Nhát kiếm của đối phương, thật sự rất đáng sợ.
“Vâng!"
Lâm Nhất tiếp tục ra tay.
Choang choang choang!
Trong thung lũng yên tĩnh tóe lên từng tia lửa, sau vài lần giao đấu, Lâm Nhất liên tiếp thua chín trận.
Lần thanh cong nhat cung chỉ đo được chín chieu của Mộc Tuyết Linh.
“Kiếm pháp của ngươi hình như cũng không ra sao ... " Mộc Tuyết Linh nghi ngờ nói: "Ngươi thật sự là đệ tử Dao Quang ư?"
Trong lòng Lâm Nhất tràn đầy xấu hổ.
Bị tư nhạc coi thường, đúng là có chút bối rối thật.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!