Lọc Truyện

Dưỡng Địch Vi Hoan - Dạ Mộc

Editor: Luna Huang

Nàng nói như vậy, người khác đều lộ ra biểu tình "Quả thế". Bởi nói, tiểu thư làm sao có thể đột nhiên đổi tính tốt với ngươi được, nguyên lai là vì huấn luyện tay chân a.

Bên kia, hơn hai canh giờ, cũng đủ Dạ Lệ có được tin tức Lưu thái úy truyền đến.

Có người nói hoàng đế tối hôm qua từng bí mật triệu kiến một vị thái y, mà vị thái y kia, sáng sớm hôm nay chết bất đắc kỳ tử, nếu là bình thường, tin tức này không coi vào đâu, chiến quốc loạn thế, mạng người không đáng giá tiền nhất, chết một thái y không ai quan tâm, thế nhưng liên hợp một câu "Đế vương bệnh tình nguy kịch" kia của Dạ Mộc, không thể không để người tỉnh ngộ.

Lẽ nào, hoàng đế thực sự sinh trọng bệnh? Không thôi, vì sao phải bí mật xử tử thái y?

Lưu thái úy thiên ân vạn tạ trong thư, nói nếu không phải Dạ Mộc nhận được tin tức, lúc này hắn đã bị động rồi.

Dạ Lệ cũng không có để chuyện này ở trong lòng, hắn quan tâm hơn là hắc y nhân kia là ai, hơn nữa, hắn có chuyện vì sao không nói thẳng mặt, mà là cần Dạ Mộc truyền tin tức? Rốt cuộc có mục đích gì?

Mang theo các loại nghi hoặc và đề phòng, Dạ Lệ kêu Dạ Mộc lên.

Lúc này đây, Dạ Mộc trấn định hơn, người đến là người đến là len lén tới gọi nàng, cẩn thận như vậy, cũng liền ý nghĩa Dạ Lệ không phải tìm nàng qua đó chịu phạt, xem ra nàng thành công rồi, hoàng đế thực sự bệnh nguy, cho nên nàng vui vẻ đi.

"Phụ thân."

Dạ Mộc cung kính hành lễ, người trong nhà đều rất sợ hắn, trước kia trước kia cũng thế, cho nên nàng giả cũng phải giả sợ hãi.

"Ân." Trong ánh nến, Dạ Lệ đang xem một tờ văn hàm, thấy nàng nhu thuận, tiếng như hồng chung gọi nàng đứng lên.

"Chuyện ngày hôm nay." Hắn dừng một chút, quan sát biểu tình của Dạ Mộc, đã thấy vẻ mặt Dạ Mộc bất an chờ đợi nhìn hắn, hắn mới buông lòng nghi ngờ nói.

"Chuyện ngày hôm nay là thật, ngươi làm rất tốt! Đúng lúc nói cho vi phụ biết, nên vi phụ muốn thưởng ngươi! Nói, ngươi muốn cái gì?"

Một tảng đá trong lòng Dạ Mộc rơi xuống đất, làm bộ cao hứng nói, "Phụ thân, có thể giúp người ta thật cao hứng! Mộc nhi không cần ban thưởng, bất quá, nếu như có thể, người có thể ban thưởng ta chút thuốc trị thương tốt nhất không?"

Lông mày rậm của Dạ Lệ vừa nhíu, nghĩ đến chuyện lúc sáng, có chút không vui nói, "Chẳng lẽ là vì tiểu nô lệ kia?"

Dạ Mộc gật đầu, "Đúng! Tên kiệt ngạo khó thuần kia, ta không thuần phục hắn không được, nhưng lại sợ hạ thủ quá ác trực tiếp đánh chết hắn, cho nên muốn đòi chút dược tốt, để hắn chết chậm một chút!"

Vọng Thư Uyển.com

Nàng nói lời này, nhãn thần phi thường tàn nhẫn, hệt như nàng lúc trước, Dạ Lệ thấy thế, hài lòng nở nụ cười, "Được, phụ thân đợi lát nữa cho ngươi mấy bình thuốc trị thương ngự tứ! Đối với loại người không nghe lời này, chính là phải đưa chút lợi hại cho hắn nhìn, ngươi làm rất tốt, giống ta!"

Dạ Mộc cũng ở một bên cười làm lành, trong lòng lại nghĩ, giáo dục hài tử như thế, thảo nào Dạ gia xong đời nhanh như vậy.

Đạt được mục đích, Dạ Lệ nghiêm nghị để nàng nghìn vạn lần không nên tuyên dương chuyện "Hoàng đế bệnh tình nguy kịch" ra ngoài, trong nhà, hắn đã hạ lệnh câm miệng, còn bảo nàng giám sát hai nô lệ, không nên nói chuyện lung tung.

Dạ Mộc đoán, nếu như không phải sợ chết quá nhiều người đưa tới nghi kỵ, Dạ Lệ có thể càng muốn giết chết hết tất cả những người biết chuyện! Bao quát nàng.

Đối mặt người thủ đoạn độc ác như vậy, nàng phải cẩn thận là hơn.

*

Sau khi cầm thuốc trị thương trở về, Dạ Mộc chờ tất cả mọi người ngủ hết, len lén chạy ra ngoài.

Bởi vì sợ bị cao thủ ám sát, Dạ Lệ điều tất cả thủ vệ trong phủ đến chỗ ở của hắn, nên Dạ Mộc muốn làm chút gì, đều thập phần thuận lợi.

Nàng vừa vào nhà lá nô lệ ở, liền nhíu nhíu mày, cái nhà này âm u ẩm ướt không nói, còn có loại vị móc phi thường nặng, người ở tại loại địa phương này, không bệnh cũng nghẹn ra bệnh.

Hết lần này tới lần khác tiểu viện của nàng đầy người ở, xem ra ngày mai phải nghĩ biện pháp, để cho bọn họ ở trắc phòng của nàng.

"A?"

Dạ Mộc vừa tiến đến, Mặc Lâm Uyên liền tỉnh, hắn vừa ra tiếng, Dạ Tiểu Lang cũng tỉnh, "Làm sao vậy?"

Chờ bọn hắn ngồi dậy, liền thấy Dạ Mộc đứng ở cửa, tất cả giật mình.

"Suỵt!" Dạ Mộc làm một động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng đi đến.

Váy ngủ ti chất đẹp đẽ quý giá dưới ngọn đèn duy nhất ở bên trong phòng chiếu rọi xuống, lóng lánh mỹ lệ sáng bóng, Dạ Mộc không có lưu ý làn váy của mình kéo trên mặt đất, bởi vì vóc dáng thấp, nàng cơ hồ là dùng dụng cả tay chân bò lên giường.

"Tiểu tiểu thư."

Dạ Tiểu Lang có điểm bất an, sau đó chỉ thấy Dạ Mộc ném cho hắn một bọc giấy.

"Cơm nước của hạ nhân ăn không đủ no đi? Ăn cái này!"

Dạ Tiểu Lang một tay bắt được, ngửi được mùi thịt gà, nhất thời, nước bọt đều sắp chảy ra!

"Tiểu thư!" Hắn cảm kích nhìn Dạ Mộc.

Vọng Thư Uyển.com

"Ăn đi!"

"Ân!" Dạ Tiểu Lang quét Mặc Lâm Uyên một mắt, sau đó ngồi ở trên tháp lang thôn hổ yết ăn đùi gà.

Mặc Lâm Uyên cũng không có nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm Dạ Mộc, cảnh giác hỏi.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Dạ Mộc thở dài, thực sự là quật a, lúc này cũng không biết phục chút sao?

Nàng lắc lắc thuốc trị thương trong tay, "Bọn họ băng bó cho ngươi phỏng chừng cũng là qua loa đi? Vết thương trên vai ngươi, dễ xử lý không tốt dễ xảy ra vấn đề."

Nàng nói như vậy, Mặc Lâm Uyên càng thêm cảnh giác, hắn ngồi ngay ngắn, từng chữ từng câu hỏi, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dạ Mộc hừ một tiếng, "Ta nói, muốn bồi dưỡng các ngươi làm tay chân, nếu các ngươi tàn phế hoặc chết, ta còn phải tìm người khác, lỗ nhiều? Hơn nữa, có người nói chuyện với tiểu thư như ngươi sao? Ép ép chút nữa, ta ném ngươi đi nuôi hổ tin hay không?"

Lúc này Mặc Lâm Uyên mới không nói, chỉ nhìn chằm chằm bình thuốc nghĩ, lẽ nào vị đại tiểu thư này lại muốn ra thủ đoạn chỉnh người gì mới?

Nhưng hắn mất máu quá nhiều, chỉ là ngồi một hồi như thế, trên người đều ra một tầng mồ hôi mỏng, càng không nói đến phản kháng.

Thấy hắn ngoan, Dạ Mộc dùng kéo vàng bản thân mang tới, cắt băng trên người của hắn ra.

Mùi máu tươi nồng nặc toát ra, Dạ Mộc đoán không lầm, bởi vì là nô lệ, bọn họ vô cùng đơn giản thô bạo sửa lại một chút cho Mặc Lâm Uyên, nếu không phải thể chất của hắn tốt, hẳn sẽ phát sốt.

Không tiếng động thở dài, nàng nói với Dạ Tiểu Lang một bên, "Mau ăn, ăn xong đi qua hỗ trợ!"

"Vâng, tiểu thư!" Dạ Tiểu Lang hai ba ngụm liền ăn xong thịt gà, lại đang lau lau dàu trên tay xuống chiếu.

Dạ Mộc im lặng nhìn hắn, "Đi rửa tay, đánh lại một chậu nướcsạch sẽ đến đây."

"Vâng!" Dạ Tiểu Lang có chút ngượng ngùng, vội vã đi, hình dạng tinh thần, tựa hồ buổi tối mới là sân nhà của hắn.

Dạ Tiểu Lang đi rồi, Mặc Lâm Uyên vẫn từ từ nhắm hai mắt tùy ý Dạ Mộc bài bố đột nhiên mở miệng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Từ hôm nay nàng tới cứu hắn, vị đại tiểu thư này liền rất bất đồng, nàng muốn giết nàng lại muốn buông tha, đến cuối cùng thay đổi thái độ, sát ý đối với hắn hoàn toàn không còn.

Hết lần này tới lần khác những thứ này làm tâm tình mâu thuẫn, tất cả hắn đều cảm nhận được, cho nên mới nghi hoặc, hoài nghi nàng có mục đích riêng. Dù sao hơn nửa đêm tự mình xử lý vết thương cho một "Nô lệ", mặc kệ lý do đường hoàng bao nhiêu, đều không phải là chuyện Dạ Mộc trước kia sẽ làm.

Nghĩ đến chỗ này, hắn chậm thanh ép hỏi, "Hoặc là nói, vì sao ngươi muốn giết ta, lại không động thủ?"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!