Tôi đi theo Bùi Doanh Khê tham dự mọi tình huống.
Cô dần dần có thể đối phó với mọi việc, trò chuyện và cười đùa vui vẻ với các sếp lớn.
Khi nói về tôi, cô luôn cười nói: “Đây là em gái của tôi, Giản Chi.”
Thái độ của cô là thái độ của nhà họ Bùi.
Vì thế, ở trong mắt hầu hết mọi người, tôi lại trở thành đứa con gái thứ hai của nhà họ Bùi.
……
Mùa hè đến, Tần Du Lễ tốt nghiệp.
Người trong lòng về nước, tôi tạm ngừng làm việc. Tôi xin Bùi Doanh Khê cho nghỉ để đón anh.
Cô đồng ý ngay lập tức, lấy một bản hợp đồng trong đáy ngăn kéo đưa cho tôi.
“Đây là của hồi môn ba mẹ đã chuẩn bị cho em từ lâu, 15% cổ phần của công ty. Ngoài ra còn có vài căn nhà, sổ nhà và chìa khóa đều để ở nhà, ngày mai chị sẽ đưa cho em.”
Tôi há hốc mồm: “Bây giờ nói đến của hồi môn có sớm quá không? Em chỉ ra sân bay đón anh ấy.”
Cô sờ cằm: “Được rồi, cũng đúng. Nhưng em ký trước đi.”
Tôi nói: “Không cần đâu. Em sẽ không lấy.” Bùi Doanh Khê: “Ba mẹ đã quyết định cho em.” Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Vậy em tặng cho chị.”
Cô: “Em rất tốt.”
Tôi nhìn đồng hồ: “Không nói nữa, chị, em đi đón người đây.”
20.
Đầu tiên tôi đi tàu điện ngầm, sau đó đạp xe đạp một lúc.
Trên đường đi, tôi còn mua một ly đồ uống lạnh ở quán Mật Tuyết Băng Thành cho Tần Du Lễ.
Anh chưa bao giờ uống loại đó, tôi mang đến cho anh nếm thử.
Tôi chỉ đợi ở lối ra một lúc, anh đã kéo vali bước ra. Tần Du Lễ gầy hơn trước.
Anh mặc áo sơmi ngắn tay, là kiểu cũ từ mùa hè năm ngoái.
Khi nhìn thấy tôi, anh cong môi: “Em đã đến rồi, Giản Chi.”
Tôi gật đầu, đưa nước cam tươi cho anh. Anh cắm ống hút, bắt đầu uống. “Em lái xe tới à?”
Tôi nói: “Em đạp xe đạp tới.”
Anh khẳng định: “Em chấp nhận đạp xe đạp mấy tiếng đồng hồ để tới gặp anh, quả nhiên trong lòng em có anh.”
Thật ra tôi còn đi tàu điện ngầm nữa. Thôi, không cần phải nói ra.
Tôi cười: “Ừ, trong lòng em có anh.”
Bởi vì Tần Du Lễ mang theo hành lý, không tiện đi xe đạp với tôi.
Chúng tôi đành gọi taxi.
Khi đặt điểm đến, tôi hỏi: “Anh về nhà phải không?”
Anh lắc đầu: “Ba anh nói, nếu nhìn thấy anh lần nữa sẽ đánh gãy chân anh.”
Anh đã biết chừng mực từ nhỏ, không để người khác lo lắng.
Không ngờ tới năm hai mươi mấy tuổi, anh lại nổi loạn khiến cha mẹ luôn hài lòng về anh đe dọa sẽ đánh anh.
Tôi hơi chột dạ: “Vậy được rồi, về nhà em trước đi.” 21.
Tôi dẫn Tần Du Lễ về căn nhà tôi thuê.
Trên đường đi, anh có nhận một cuộc điện thoại.
Giọng nói nghiêm khắc của ba anh vang lên: “Con có thừa nhận sai lầm của mình không?”
Tần Du Lễ rất bướng bỉnh: “Dạ không. Ba, cô ấy không phải là một cô gái nghèo. Cô ấy đã hứa sẽ chờ con đi du học về, cùng con quản lý công việc kinh doanh của gia đình.”
Giọng nói run rẩy vì tức giận ở đầu dây bên kia: “Quản lý công việc kinh doanh của gia đình nào, không phải của ba đó chứ?”
Tần Du Lễ nói: “Không phải. Con quản lý của ba, cô ấy quản lý của chị cô ấy, bọn con đều có tương lai tươi sáng.”
Sau đó bên kia cúp máy.
Nửa năm trước, có lẽ tôi đã rất sợ, cảm thấy tôi trì hoãn anh.
Hiện tại, sau nửa năm làm việc, tôi đã nhận ra.
Ừm, tôi chỉ là một cô gái mới lớn. Vậy thì sao?
Vào giờ ăn tối, tôi định gọi đồ ăn mang về thì Tần Du Lễ đã xác định vị trí của chợ một cách thành thạo.
“Để anh nấu.”
Anh mua đồ, đeo tạp dề, xắt rau trên thớt. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh. Có cảm giác là một người chồng tuyệt vời.
22.
Năm ngoái, hai gia đình đã thỏa thuận, chúng tôi sẽ kết hôn sau khi anh tốt nghiệp thạc sĩ.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, không ai chủ động nhắc đến nữa.
Tần Du Lễ đặt cược với đám bạn con nhà giàu của anh.
Đặt cược liệu anh có thể thành công trong việc bắt đầu kinh doanh riêng hay không.
Vì cá cược, anh đã vay mấy trăm vạn.
Sau đó bắt đầu bận rộn làm việc ở nhà cả ngày lẫn đêm.
Tôi giúp Bùi Doanh Khê giải quyết mọi việc lớn nhỏ như thường lệ để cô không phải lo lắng.
Sau đó.
Cô có thể tự quản lý, dần dần tham gia vào nhiều công việc kinh doanh hơn.
Ba nuôi rất hài lòng với sự tiến bộ của cô, vui vẻ nói trước mặt mọi người: “Hai đứa con gái của tôi thật giỏi.”
Ông vẫn coi tôi là con gái.
Tần Du Lễ khởi nghiệp thành công. Anh đã thật sự cứng cáp.
Ba anh cuối cùng mủi lòng, bảo anh mau trở về thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.
Về phần hôn ước, vẫn cần thực hiện.
Bùi Doanh Khê cho tôi nghỉ phép để chuẩn bị cho đám cưới.
Cô lấy ra nhiều cuốn sổ và nói: “Tặng cho em. Bạn thân của em gái của khách hàng chị đã kết hôn, em gái của anh ta đã tặng bạn thân rất nhiều. Chị không thể thua người ta được!”
Khát khao chiến thắng này thật kỳ lạ.
Tôi cười, lông mày cong cong: “Chị tốt quá, em sẽ luôn bám dính chị, luôn luôn……”
Tôi đã quen với vai trò em gái rồi. Tôi phải nịnh nọt chị.
Trước đây, tôi là con gái duy nhất của nhà họ Bùi.
Ba mẹ nuôi rất nghiêm khắc đối với tôi, yêu cầu tôi không thể hiện cảm xúc, luôn luôn nhàn nhạt.
Tôi gần như bị câu nói "tính cách đạm bạc như hoa cúc" bắt cóc.
Mấy cô gái có hoàn cảnh gia đình giống tôi cũng không chơi chung với tôi, chỉ cư xử lịch sự với nhau.
Chỉ có Bùi Doanh Khê là người bạn thực sự duy nhất của tôi.
Một người mà tôi có thể thực sự gọi là chị em. 23.
Sau khi bà nội biết tôi sắp đám cưới, bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho tôi.
Heo, gà, gia súc, gia cầm trong nhà sẽ đi theo tôi.
Vì thế Tần Du Lễ dành một miếng đất trong sân để làm chuồng heo và chuồng gà.
Khi ba anh thấy, ông không vui, cho rằng anh hành động bừa bãi.
Tần Du Lễ nghiêm túc nói với tôi: “Heo và gà là tấm lòng của bà nội, anh sẽ nuôi chúng kỹ lưỡng.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Có khi nào, ý của bà nội là, giết chúng để ăn thịt không?”
Trong giọng điệu của anh có chút do dự: “Không ăn được không? Anh không nỡ.”
Tôi: “Được.”
Sẽ nuôi heo và gà đến cuối đời.
Hơi trừu tượng, nhưng có thể hiểu được.
……
Vào ngày cưới.
Ba mẹ nuôi và ba mẹ ruột của tôi đều có mặt.
Một số ít khách khứa ở đây là bà con của tôi ở nông thôn.
Phần lớn là bà con giàu có của ba mẹ nuôi và nhà họ Tần.
Câu chuyện của tôi và Tần Du Lễ được chiếu trên màn hình lớn.
Năm 16 tuổi, tôi ra nước ngoài học trung học phổ thông, trở thành đàn em của Tần Du Lễ.
Chàng trai mới bắt đầu yêu đã viết một cách hàm súc:
【Đối với tôi, vũ trụ vô biên này chẳng qua rất hư ảo.】
Tôi ngây thơ, không hiểu sự lãng mạn: “Anh nói tiếng người được không?”
Tần Du Lễ: “Được.”
Năm 18 tuổi, tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Sau khi về nước trong kỳ nghỉ lễ, bởi vì chúng tôi môn đăng hộ đối, hai gia đình cũng hợp tác nên chúng tôi thuận lợi đính hôn.
Năm 21 tuổi, tôi về nước, bắt đầu một mối quan hệ yêu xa với anh.
Anh chụp hình mỗi đợt tuyết rơi đầu tiên ở Luân Đôn, gửi lời mời: 【Em sẽ đến trước ngày lễ Giáng sinh chứ?】
Mãi đến năm ngoái, tôi từ trên mây ngã xuống, trở thành thiên kim giả, về nông thôn nuôi gà.
Đó là lần đầu tiên anh không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, để cho thẻ mình bị hạn chế.
Anh sống chật vật ở Luân Đôn, xuýt nữa trở thành một người vô gia cư.
……
Kết thúc video.
Giọng anh lưu luyến: “Giản Chi."
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!