Lọc Truyện

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Một lát sau, một chiếu Audi A6 chạy ra khỏi khu biệt thự Đế Cảnh Hào Viên, sau đó dừng lại bên cạnh Tôn Thiên Vũ, người lái xe chính là Điền Hiểu Nhã mà Hạ Thiên đã gặp trước đó không lâu. Tất nhiên trước đó Hạ Thiên gặp mặt thì Điền Hiểu Nhã còn chưa mặc gì, bây giờ thì đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua có vài phần hương vị đoan trang.

– Anh rể, mời lên xe.

Tôn Thiên Vũ giống như đã có kinh nghiệm, hắn chủ động mở cửa xe mời Hạ Thiên. Sau khi Hạ Thiên ngồi lên thì Tôn Thiên Vũ giúp hắn đóng cửa, sau đó mới tự mình lên xe, ngồi ở bên cạnh Điền Hiểu Nhã.

– Tiểu Nhã, đi đến Học Phủ Danh Uyển.

Tôn Thiên Vũ phân phó.

Điền Hiểu Nhã khẽ gật đầu, nàng không nói gì, chỉ lập tức lái xe. Nàng không dám nhìn Hạ Thiên đang ngồi ở phía sau, không những Hạ Thiên vừa rồi làm nàng sợ hãi, hơn nữa còn được nhìn thấy tình cảnh nàng phóng đãng trên giường với đàn ông, tất cả đều được Hạ Thiên nhìn thấy rõ ràng, điều này làm nàng cực kỳ mất tự nhiên.

Cũng may Hạ Thiên không có hứng thú gì với Điền Hiểu Nhã, ba người bảo trì trạng thái trầm mặc trên đường đi. Nửa giờ sau thì xe dừng lại ở khu dân cư Học Phủ Danh Uyển.

– Anh rể, em không đi lên, anh nói cho chị gái, em và Tiểu Nhã lần sau sẽ đến thăm.

Tôn Thiên Vũ nói với Hạ Thiên.

– Tốt, các người cứ đi đi!

Hạ Thiên phất phất tay, hắn vốn không nghĩ sẽ cho Tôn Thiên Vũ tiến vào, như vậy sẽ quấy rầy thế giới riêng của hắn và Tôn Hinh Hinh. Bây giờ Tôn Thiên Vũ muốn cùng đi lêu lổng với Điền Hiểu Nhã, tất nhiên Hạ Thiên cầu còn chưa được.

Hạ Thiên nhìn hai người kia bỏ đi mà không khỏi lẩm bẩm:

– Đúng là không biết thưởng thức.

Hạ Thiên xoay người đi vào khu dân cư, sau đó nhanh chóng lên lên lầu và nhấn chuông cửa.

– Hạ Thiên, cậu đã về rồi à?

Tôn Hinh Hinh vẫn liên tục ngồi trong phòng mà lo lắng, liên tục chờ tin, bây giờ thấy Hạ Thiên an toàn quay về, tất nhiên trong lòng sẽ hoàn toàn buông lỏng.

Nhưng sau đó khi thấy không có mặt Tôn Thiên Vũ thì Tôn Hinh Hinh lại kinh hoàng:

– Còn Tiểu Vũ?

– Cậu ta đi chơi với Điền Hiểu Nhã rồi.

Hạ Thiên ngáp một cái:

– Chị Hinh, tôi đi ngủ trước, có chuyện gì để ngày mai nói sau.

Lưu manh dậy sớm mới có thể tán gái, Hạ Thiên trước nay vẫn bảo trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng hôm nay thói quen bị phá vỡ, điều này làm Hạ Thiên cảm thấy có chút lo lắng, không biết có ảnh hưởng đến quá trình tìm vợ sau này hay không.

Tôn Hinh Hinh ngồi trong phòng khách gọi điện cho Tôn Thiên Vũ, sau khi xác nhận em trai đang ở cùng Điền Hiểu Nhã thì cuối cùng cũng yên lòng.

– Hạ Thiên, cậu thật sự đã cho tôi nhiều niềm vui!

Tôn Hinh Hinh thì thào nói, nàng nhìn vào phòng ngủ của Hạ Thiên, bây giờ cửa không khóa, không biết quỷ xui ma khiến thế nào mà lại đi vào.

Hạ Thiên đang nằm trên giường, cũng không nhúc nhích, quá trình hít thở rất khẽ, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ. Tôn Hinh Hinh đứng bên mép giường, nàng nhìn gương mặt cũng không quá đẹp trai mà lại có vài phần thanh tú, vì vậy mà đứng ngơ xuất thần.

– Cậu là hoàng tử trong mơ của tôi sao?

Trong lòng Tôn Hinh Hinh chợt bùng ra ý nghĩ này, nàng ngồi xuống ở mép giường, sau đó lại nhịn không được mà duỗi bàn tay ngọc phủ lên gò má Hạ Thiên.

Đột nhiên Tôn Hinh Hinh cảm thấy eo thon bị xiết chặt, nàng lập tức ngã xuống giường.

– Á… ….

Tôn Hinh Hinh duyên dáng kêu lên một câu, nàng khẽ vùng vẫy:

– Hạ Thiên, cậu còn chưa ngủ à? Buông tôi ra.

Nhưng Hạ Thiên không có phản ứng, Tôn Hinh Hinh nhìn kỹ lại, cuối cùng xác nhận đối phương vẫn còn đang ngủ, động tác vừa rồi chỉ là vô thức.

– May quá!

Tôn Hinh Hinh khẽ thở ra một hơi, nàng khẽ nắm chặt tay Hạ Thiên, cố gắng thoát khỏi lồng ngực đối phương. Nhưng sau nhiều lần cố gắng thì nàng cũng bỏ qua, vì nàng phát hiện ra mình khó thể thoát khỏi.

Từng luồng khí tức mát lạnh từ trên người Hạ Thiên bùng ra, điều này làm cho Tôn Hinh Hinh cảm thấy rất thoải mái. Bây giờ đã hơn một giờ sáng, Tôn Hinh Hinh đã sớm cảm thấy buồn ngủ, bây giờ hai mắt chợt nặng trịch, cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, trong lúc vô tình nàng cứ nằm ngủ trong ngực Hạ Thiên.

Gần đây Hạ Thiên hay nằm mơ, trong giấc mơ hắn nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ đến bên giường, sau đó hắn khẽ vươn tay ôm thần tiên tỷ tỷ vào lòng, cứ như vậy mà hai người cùng nằm ngủ.

Một giấc ngủ đến tám giờ sáng, lúc này Hạ Thiên mới tỉnh lại.

– Ủa, cái gì đây? Mềm quá… ….

Trong lúc mơ màng Hạ Thiên cảm thấy trong tay đang nắm lấy một vật khá mềm mại, vì vậy mà hắn vô thức dùng tay xoa nắn, độ co dãn rất tốt, vì vậy tiếp tục xoa nắn thêm hai lượt… ….

– Á… ….

Một tiếng kêu duyên dáng vang lên bên tai.

Âm thanh rất quen thuộc, hình như là của chị Hinh, nhưng chị Hinh sao lại nằm bên cạnh Hạ Thiên?

– Hạ Thiên, cậu thả tôi ra.

Một âm thanh thẹn thùng truyền vào tai Hạ Thiên, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo trở lại.

Tôn Hinh Hinh quả thật ở ngay bên cạnh Hạ Thiên, nói một cách chính xác thì nằm nghiêng trong lòng hắn. Mà lúc này hai tay của hắn đang giữ lấy hai vị trí cao ngất của Tôn Hinh Hinh, vừa rồi hăn đã thử độ co dãn ở nơi đó, hơn nữa trên người hắn còn có một bộ vị cứng ngắc ép lên khe mông của Tôn Hinh Hinh.

Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy có chút choáng váng, hắn nằm mơ ôm thần tiên tỷ tỷ ngủ, sao bây giờ lại chuyển thành chị Hinh?

Tôn Hinh Hinh lúc này cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, gương mặt và chiếc cổ đều đỏ bừng, nhưng nàng không dám cử động, vì chỉ cần nhúc nhích sẽ có thêm những tiếp xúc thân mật với đối phương. Vì vậy nàng chỉ biết ngoan ngoãn nằm chờ, chờ Hạ Thiên sẽ buông ra.

– Chị Hinh, trống ngực của chị đập rất mạnh.

Hạ Thiên đột nhiên nói ra một câu.

Tôn Hinh Hinh rất muốn quay mặt lại trừng mắt nhìn Hạ Thiên, hai tay đối phương vẫn còn để trên ngực mình, chốc chốc còn xoa nắn vài lượt. Còn một thứ gì đó đang kẹp chặt nơi khe mông, trống ngực nàng không đập mạnh sao được?

– Hạ Thiên, đã hơn tám giờ, chúng ta nên thức dậy đi làm.

Tôn Hinh Hinh dùng giọng có chút bất đắc dĩ nói.

– Ủa, đã trễ vậy sao?

Hạ Thiên đột nhiên kinh hoàng, hắn nhảy dựng người lên, sau đó lập tức xuống giường.

Ma chưởng tràn đầy độ nóng đã rời khỏi người, Tôn Hinh Hinh đột nhiên sinh ra cảm giác trở về hư không, nhưng ngay sau đó nàng lại mắng chính mình:

– Tôn Hinh Hinh ơi là Tôn Hinh Hinh, mày đừng quá mơ mộng xuân cảnh, mới ba ngày đã lên giường với người ta, sợ rằng qua ba ngày sẽ bị vứt bỏ ngay.

– Nguy rồi, nguy rồi, sắc lang dậy sớm mới có gái tán, sắc lang dậy muộn thì trâu chậm uống nước đục, mình dậy muộn thế này sao có thể tìm được vợ?

Hạ Thiên lầm bầm với vẻ mặt đau khổ, đột nhiên hắn nhìn thấy Tôn Hinh Hinh, sau đó lại vỗ đầu:

– Không đúng, mình không phải vừa tìm được một người vợ sao? Xem ra lời của sư phụ vẫn chưa hoàn toàn là đúng, mình ngủ dậy muộn mà vợ đã tự động lên giường.

Tôn Hinh Hinh nghe được những lời lộn xộn của Hạ Thiên mà có chút ngượng ngùng, nàng bối rối đi ra ngoài, sau đó lại đi vào toilet.

Hạ Thiên vẫn tiếp tục dùng giọng hưng phấn nói:

– Xuống núi ba ngày đã tìm được một người vợ, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, như vậy sẽ có thể tìm được một trăm hai mươi mốt vợ. Hay, một năm sau quay về núi thì sẽ có một trăm lẻ một vợ cùng thần tiên tỷ tỷ.

Cửa hàng hoa Hinh Hinh.

– Này mập, lại đến nữa à?

Khi nhìn thấy Vương Kiệt thì Phương Hiểu Như dùng giọng tức giận nói, người này giống như đã xem cửa hàng hoa Hinh Hinh là nhà mình, mỗi ngày đều đến.

– Phương Hiểu Như, đại ca của tôi đi tặng hoa nữa rồi sao?

Vương Kiệt không thấy Hạ Thiên thì hỏi ngay.

– Cái gì mà tặng hoa, anh ta còn chưa tới.

Phương Hiểu Như có chút tức giận nói.

– Còn chưa tới.

Vương Kiệt có chút kinh ngạc, bây giờ đã gần chín giờ rồi.

– Không chỉ riêng gì anh ta chưa tới, chị Hinh cũng còn chưa tới.

Phương Hiểu Như có chút tức giận:

– Chị Hinh trước kia đều đến rất sớm, sau khi Hạ Thiên xuất hiện thì càng ngày càng không bình thường.

– Chị dâu cũng chưa đến à?

Hai mắt Vương Kiệt lập tức tỏa sáng:

– Chẳng lẽ đại ca đã “leo lên” nhanh như vậy?

– Anh nói gì vậy?

Phương Hiểu Như giống như không hiểu ý Vương Kiệt.

– Này, Phương Hiểu Như, vấn đề đơn giản như vậy mà cô không nghĩ ra được sao?

Vương Kiệt nói với vẻ mặt như tên trộm:

– Cô nghĩ xem, đại ca chưa tới, chị dâu cũng chưa tới, mà đại ca và chị dâu cùng ở một nhà, bọn họ cùng dậy muộn chứng tỏ tối qua có hoạt động gì đó mệt mỏi, mà cô xem bọn họ có hoạt động gì mệt mỏi, không phải là… ….

– Tên mập, anh đúng là hạ lưu… ….

Không đợi Vương Kiệt nói xong, Phương Hiểu Như đã hiểu ý và trợn trừng mắt nhìn đối phương.

– Phương Hiểu Như, lời này của cô là không đúng, việc này sao lại là hạ lưu? Mỗi khi trời tối thì trên thế giới có bao nhiêu triệu người “hoạt động với nhau”?

Vương Kiệt dùng giọng nghiêm trang phản bác lại.

Phương Hiểu Như trợn trắng mắt nhìn Vương Kiệt:

– Tóm lại chị Hinh không cho Hạ Thiên đơn giản như vậy được.

– Tôi thì không nghĩ như thế, tôi dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình để xem xét, tôi thấy rõ chị dâu thích đại ca.

Vương Kiệt dùng giọng như thật nói.

– Hừ, kinh nghiệm cái quái gì, chẳng phải mới biết yêu được hai năm sao?

Phương Hiểu Như nói với vẻ mặt khinh bỉ:

– Bạn gái anh bị kẻ khác cướp đi, anh còn đứng đây mà nói kinh nghiệm này nọ.

– Này, Phương Hiểu Như, đánh người không được đánh vào mặt, không thể nói như vậy.

Vương Kiệt nói:

– Không tin chúng ta đánh cuộc, tôi nói là đại ca đã lên giường với chị dâu rồi.

– Đánh cuộc thì đánh cuộc.

Phương Hiểu Như hất đầu nói:

– Hừ, tôi không tin chị Hinh là loại người như vậy.

Đúng lúc Phương Hiểu Như nói như vậy thì Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh nắm tay bước vào cửa hàng hoa.

– Đại ca!

– Chị Hinh!

Vương Kiệt và Phương Hiểu Như đồng thời mở miệng chào hỏi.

– Chị Hinh, sao hôm nay hai người đi làm muộn như vậy?

Phương Hiểu Như mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh đỏ lên, nàng cố gắng điềm nhiên như không:

– Tối qua có chút việc nên đi ngủ muộn.

– Đại ca, hôm nay nhìn anh rất sáng láng, có phải tối qua làm việc vui gì đó không?

Vương Kiệt dùng giọng bóng gió nói, tất nhiên hắn cũng không nói bậy, Hạ Thiên bây giờ nhìn qua có vẻ rất cao hứng.

– À, chị Hinh đã đồng ý làm vợ anh!

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Tôn Hinh Hinh lập tức xấu hổ:

– Hạ Thiên, tôi đồng ý khi nào?

Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội:

– Chị Hinh, tối qua chị lên giường tôi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đồng ý là vợ tôi sao?

Khoảnh khắc này Tôn Hinh Hinh rất xấu hổ, cũng quên bên cạnh có người, nàng vô thức phản bác lại một câu:

– Rõ ràng là cậu ôm tôi đưa lên giường.

 

– Không phải, trước khi tôi ngủ còn chưa có chị trên giường, khi tỉnh lại thì lại thấy, chẳng phải chị tự đi lên sao?

Hạ Thiên nói bằng giọng rất vô tội:

– Chị Hinh, chị đừng lo, tôi sẽ phụ trách chuyện này.

– Ai muốn cậu phụ trách… ….

Tôn Hinh Hinh giậm chân, khi nói xong vài chữ thì rốt cuộc phát hiện bên cạnh còn có người.

Lúc này Vương Kiệt đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên.

Mà Phương Hiểu Như thì trợn trừng mắt, nàng nhìn Tôn Hinh Hinh bằng ánh mắt khó tin:

– Chị Hinh, chị…Chị…Chị, chị thật sự đã lên giường với Hạ Thiên rồi sao?

– Không có, không, hai bên còn chưa phát sinh điều gì.

Tôn Hinh Hinh giải thích có chút không đủ, tuy nói tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu nói như vậy cũng có chút gượng ép. Dù là thế nào thì nàng cũng nằm ngủ trong ngực Hạ Thiên vài giờ liền, những bộ vị mẫn cảm đều bị đối phương xoa nắn.

Phương Hiểu Như nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Tôn Hinh Hinh mà cảm thấy rất khó hiểu, lúc này nàng đã nhận định Tôn Hinh Hinh cho Hạ Thiên “ăn sạch” rồi.

– Chị Hinh ơi là chị Hinh, chị làm em thất vọng rồi, em nghĩ rằng ít nhất là một tuần chị mới cho người ta, không ngờ mới ba ngày đã lên giường “hoạt động” rồi sao?

Phương Hiểu Như ra vẻ giống như đang đau tim:

– Bây giờ thì tốt, chị hại em phải thua cuộc tên mập chết bầm kia.

– Phương Hiểu Như, thế nào? Biết thua rồi à?

Vương Kiệt cực kỳ đắc ý.

– Thua thì thua, có gì sao?

Phương Hiểu Như bĩu môi nói:

– Dù sao cũng chưa đặt cược thứ gì cả.

Vương Kiệt chợt ngẩn ngơ, hắn suy nghĩ lại mà cảm thấy chưa đặt cược gì cả. Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh xuất hiện ngay sau khi hai bên đặt cuộc, tuy Vương Kiệt thắng nhưng cũng chẳng được gì.

– Coi như cô may mắn.

Vương Kiệt dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Phương Hiểu Như.

– Này, mập, anh rãnh rỗi như vậy thì đi tặng hoa với đại ca của anh đi!

Phương Hiểu Như rất muốn đuổi khéo Vương Kiệt đi nơi khác.

– Lại có người muốn tặng hoa sao?

Hạ Thiên không khỏi hỏi lớn.

– Cái gì mà tặng hoa, anh đi làm ba ngày mới tặng hoa được một lần mà thôi.

Phương Hiểu Như dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:

– Anh đừng tưởng rằng ngủ với bà chủ thì trở thành ông chủ, anh phải đi tặng hoa.

– Hiểu Như, nếu em còn nói bậy bạ thì chị sẽ đuổi việc.

Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Phương Hiểu Như, vẻ mặt rất xấu hổ:

– Sáng nay có người đặt hoa sao?

– Chị Hinh, sáng sớm nay em mở cửa và có được một mối làm ăn lớn.

Phương Hiểu Như vẫn còn có chút bất mãn:

– Vốn cũng định chờ chị đến nói ra để mọi người vui mừng, nào biết chị và Hạ Thiên lại cho mọi người một niềm vui lớn hơn.

– Cái gì mà niềm vui lớn?

Tôn Hinh Hinh thông minh không muốn nhắc lại chuyện giữa mình và Hạ Thiên, vì nàng biết rõ sự việc quá lằng nhằng, vì vậy phải hỏi về chuyện chính.

– Có người đặt một lượt hơn hai mươi bó hoa.

Phương Hiểu Như nói đến đây thì rất vui sướng:

– Hơn nữa đều là hoa bách hợp, chúng ta bán mười lăm đồng một bông, mỗi một bó là hai mươi bông. Lúc đầu em tưởng rằng anh ta chỉ cần một bó, nói rằng ba trăm tám mươi đồng một bó, nào ngờ đối phương không chút do dự mà trực tiếp đặt hai mươi bó.

Phương Hiểu Như mở ví lấy ra một xấp tiền mặt, nàng đưa cho Tôn Hinh Hinh:

– Này, Chị Hinh, đây là tiền người đó đưa, bảy ngàn bảy trăm sáu mươi đồng.

Tôn Hinh Hinh nhận tiền mà có chút sững sờ, thật ra cửa hàng làm ăn khá tốt, nhưng dù sao đây cũng chỉ là cửa hàng nhỏ, một ngày thu vào gần mười ngàn không phải chưa từng có, nhưng đó chỉ là thời điểm lễ hội như giáng sinh mà thôi, một năm chỉ có vài lần. Mà bây giờ là thời điểm bình thường, lại có được một buôn bán lớn, hơn nữa chỉ là một lần mà hơn bảy nghìn, đây tuyệt đối là một lần buôn bán với số tiền lớn nhất của cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Thành phẩm của hoa thật ra không có lợi nhuận quá cao, nếu không tính hao tổn thì bảy ngàn tiền hoa sẽ có lời chưa đến hai ngàn. Nếu mỗi ngày đều có thể làm ăn như vậy thì mộng tưởng mua nhà mua xe của Tôn Hinh Hinh trong thành phố không còn quá xa nữa.

– Người nào mua nhiều như vậy?

Vương Kiệt có chút hiếu kỳ.

– Một người đàn ông khá tuấn tú, à, đặc biệt đẹp trai.

Phương Hiểu Như có dấu hiệu háo sắc:

– Đáng tiếc là anh ấy không nói mình tên gì, chỉ để lại một số điện thoại, anh ấy nói không hy vọng bác sĩ Liễu biết được thân phận của người tặng hoa. À, bác sĩ Liễu là đối tượng cần tặng hoa.

– Bác sĩ Liễu sao?

Tôn Hinh Hinh có chút kinh ngạc:

– Hiểu Như, chẳng phải đây là bác sĩ Liễu Vân Mạn nổi tiếng kia sao?

– Không phải thì còn là ai nữa!

Phương Hiểu Như có chút ghen ghét:

– Bác sĩ Liễu đúng là làm cho người ta phải hâm mộ, y thuật cao siêu, xinh đẹp, lại có tiền, còn có anh đẹp trai theo đuổi… ….

– Được rồi, đừng hâm mộ nữa, không phải đưa sang tất cả số hoa này đấy chứ?

Tôn Hinh Hinh cắt ngang lời Phương Hiểu Như.

– Tất nhiên là không phải, mỗi ngày một bó, đưa đến tận ngày mùng năm tháng tám, cũng chính là trước một ngày trước lễ tình nhân*. Này, em thấy vào ngày thất tịch thì anh đẹp trai kia sẽ tự mình đến tặng hoa, sau đó sẽ cầu hôn với bác sĩ Liễu, nghĩ lại thật là lãng mạn… ….

Phương Hiểu Như giống như bị thứ gì đó kích thích, bệnh háo sắc càng ngày càng nghiêm trọng.

(*: Lễ tình nhân của TQ vào ngày 7-7 âm lịch, được gọi là ngày thất tịch.)

– Này, đẹp trai, em lại thấy một anh đẹp trai.

Phương Hiểu Như dùng hai mắt tỏa sáng nhìn ra ngoài:

– Một anh chàng đẹp trai đứng trên đường.

Đám người Hạ Thiên chợt nhìn qua, cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông từ bên trong bước ra. Còn nếu nói người đó đẹp trai thì Hạ Thiên không cho là đúng, còn chưa đẹp bằng hắn.

Người đàn ông này trắng tinh, vóc dáng rất cao, có lẽ là một mét tám, hắn ngẩng đầu nhìn cửa hàng hoa rồi cất bước đi đến.

– Tôi tìm Hạ Thiên.

Anh chàng đẹp trai quét mắt nhìn bốn người bên trong cửa hàng, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hạ Thiên. Tuy hắn chưa từng gặp mặt Hạ Thiên nhưng cũng biết đối phương không phải một người mập.

– Tôi quen biết với anh sao?

Hạ Thiên có chút buồn bực, người này là ai?

– Cậu chính là Hạ Thiên sao?

Trong ánh mắt anh chàng đẹp trai có chút hèn mọn.

– Nói nhảm.

Hạ Thiên cũng không vui sướng gì, ngoài hắn ra thì còn ai xứng với cái tên như vậy?

Hạ Thiên liếc mắt rồi hỏi một câu:

– Anh là ai?

– Tôi là Kiều Đông Vân.

Anh chàng đẹp trai hừ một tiếng, hắn móc trong túi ra một tờ chi phiếu, sau đó đưa sang cho Hạ Thiên:

– Đây là một triệu, anh cầm lấy rồi rời khỏi thành phố Giang Hải.

Một triệu?

Ngoài Hạ Thiên thì vẻ mặt ba người khác có chút kích động, anh chàng đẹp trai Kiều Đông Vân này ra tay ghê gớm thật, chỉ cần vung tay đã đưa ra một triệu.

– Anh có bệnh à?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Đông Vân:

– Sao tôi phải rời khỏi Giang Hải?

Trong mắt Kiều Đông Vân bắn ra cái nhìn bức người:

– Hạ Thiên, làm người phải thức thời, tôi cho anh một triệu, như vậy coi như cũng không phụ lòng anh rồi. Nếu chúng tôi phải ra tay đánh người thì đừng hòng có được một đồng.

– Anh đúng là bị bệnh không nhẹ, có muốn tôi chữa trị cho không?

Hạ Thiên có chút khó hiểu:

– Nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở anh, một triệu không đủ chữa bệnh, anh nên đi về lấy thêm.

– Thì ra chê ít tiền.

Kiều Đông Vân cười lạnh một tiếng:

– Tốt lắm, ra giá đi, bao nhiêu tiền mới chịu biến mất khỏi cuộc sống của Kiều Tiểu Kiều?

– Cái gì? Mày dám có chủ ý như vậy với tao sao?

Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, hắn lập tức nổi giận:

– Chuyện của tao và Tiểu Kiều, mày có quản được sao?

– Hạ Thiên, tôi là người đại biểu cho Kiều gia, nếu cậu muốn kết hôn với Tiểu Kiều là si tâm vọng tưởng.

Kiều Đông Vân cười lạnh một tiếng, hắn đang định mở lời thì phát hiện một cú đấm phóng thẳng vào mặt.

– Á… ….

Kiều Đông Vân không kịp tránh, hắn bị đấm vào mặt, khóe miệng chảy đầu máu tươi.

Hạ Thiên rất tức tối, người này rõ ràng bắt hắn phải rời khỏi Kiều Tiểu Kiều, như vậy không phải đang cướp vợ sao? Tất nhiên kẻ muốn cướp vợ hắn thì không có kết quả tốt, một đấm vừa rồi vẫn còn chưa hết giận.

Hạ Thiên lách mình phóng ra, hắn xuất hiện bên cạnh Kiều Đông Vân, một cú đá, Kiều Đông Vân bị đá văng.

– Hạ Thiên, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người.

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng phóng ra, nàng lập tức khuyên nhủ.

– Hừ, coi như mày tốt số, tranh thủ thời gian cút đi, đừng làm phiền đến tao.

Hạ Thiên cuối cùng cũng ngừng lại.

Kiều Đông Vân cố gắng bò lên, hắn lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Hạ Thiên:

– Tốt, rất tốt, Hạ Thiên, mày dám đánh tao, mày cứ đợi đấy.

Lúc này Kiều Đông Vân leo lên xe, nhưng lúc này hắn đã không còn chút bộ dạng của anh chàng đẹp trai.

– Này, nhận một triệu!

Hạ Thiên nhặt lấy tấm chi phiếu trên mặt đất, hắn hất tay lên, chi phiếu bay về phía cửa xe một đường thẳng tắp.

– Rắc rắc!

Chi phiếu nện lên cửa sổ xe, tấm cửa kính nát bấy.

Đám Vương Kiệt trợn mắt há mồm, vẻ mặt Kiều Đông Vân chợt biến đổi, vừa rồi hắn thấy Hạ Thiên chỉ là một tên lưu manh giỏi đánh nhau, bây giờ đối phương lại ném chi phiếu đập vỡ cửa xe, đây không phải chỉ những tên giỏi đánh đấm bình thường có thể làm được.

Khoảnh khắc này Kiều Đông Vân có chút hối hận, hắn không nên đơn thương độc mã đến đây khi chưa biết rõ tình huống, bây giờ hối hận cũng không kịp, vì vậy chỉ còn cách tranh thủ bỏ đi.

Kiều Đông Vân khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đại học Giang Hải, hắn chợt sinh ra cảm giác như chó nhà tang.

– Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai của tôi, bây giờ đã trở nên xấu trai. Nghe tôi nói này Hạ Thiên, đánh người không đánh mặt, sao anh lại đánh vào mặt anh đẹp trai?

Phương Hiểu Như ở bên kia có chút bất mãn.

– Đại ca, bây giờ em mới hiểu câu dùng tiền đập chết người, anh đúng là người có thể dùng tiền đập chết người.

Ánh mắt Vương Kiệt nhìn Hạ Thiên lúc này đã có vài phần cuồng nhiệt, dùng một tờ chi phiếu đập nát cửa sổ xe, nếu chi phiếu nện vào đầu người thì tuyệt đối có án mạng, đây quả nhiên là cao thủ “phi hoa trích diệp” chỉ có trong tiểu thuyết.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!