Lâm Hoàng Sanh nhìn con số 20% trên hợp đồng, mấp máy môi, sau đó nhào vào trong ngực Hoắc Đồng Sâm, vui vẻ nói:
-Đồng Sâm, anh nhất định sẽ giúp em đánh thắng trận chiến này?
-Đương nhiên. A Sênh, ở trên đời này, em lè anh, anh là em, không có bất kỳ ai so với em có thể quan trọng hơn.
Anh cần thận ôm lấy cô, cằm đặt trên vai của cô, dùng sức cướp lấy hương vị trên người cô, phảng phất đó là chất dinh dưỡng duy nhất để anh sinh tồn.
Lâm Hoàng Sanh tin tường anh. Mẹ ruột Lương Hoan của anh bởi vì bệnh trầm cảm, tự sát qua đời năm anh mười tuổi, nguyên nhân là bời vì phát hiện chồng của bà, cũng chính là ba của Hoắc Đồng Sâm – Hoắc Khải Minh vậy mà cùng em gái Lương Cầm của bà qua lại với nhau, cũng chính là dì ruột của Hoắc Đồng Sâm. Bời vì chuyện này Hoắc Đồng Sâm luôn ghi hận ba và dì của mình. Nhưng mà bọn họ cũng bời vì cái chết của Lương Hoan mà luôn hố thẹn với anh, lúc nào cũng nghĩ cách đối tốt với anh. Nhưng mổi lần đều bị Hoắc Đồng Sâm cự tuyệt, bọn họ đối với anh mà nói chỉ có ác tâm.
Những chuyện này là Tô Như – mẹ của Lâm Hoàng Sanh cùng Lâm Đông nói chuyện với nhau bị Lâm Hoàng Sanh nghe được, khi đó Lâm Hoàng Sanh một lòng chỉ nhào tới bên cạnh Lệ Uẩn Nam, thậm chí đối với thân thế này của Hoắc Đồng Sâm có chút coi thường. Nghĩ đến đứa trẻ có người cha như thế tương lai sẽ trở nên như thế nào, cho nên cho dù là trong lòng biết Hoắc Đồng Sâm thích cô, cô cũng luôn khinh bỉ.
Nhưng bây giờ Lâm Hoàng Sanh lại lòng sinh khố sở, cô vỗ vỗ lưng Hoắc Đồng Sâm nói:
– Về sau em sẽ đối với anh thật tốt.
Hoắc Đồng Sâm cười đem hơi thở sâu hơn chôn ở cố của cô, âm thanh khàn khàn:
– Được!
Lâm Hoàng Sanh không thể không đẩy Hoắc Đồng Sâm ra nói:
-Chú Vương đã đợi rất lâu, em phải thay quần áo.
Hoắc Đồng Sâm lúc này mới lưu luyến không rời mà buông cô ra, nhìn cô quay người đi đến trước tủ quần áo, ngón tay mềm mại lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên một bộ âu phục màu sắc trung tính. Cô đem bộ âu phục lấy xuống đặt lên người ướm thử một cái hỏi:
-Đồng Sâm, anh thấy bộ này thế nào? Dùng màu sắc trung tính trung hoà lớp trang điếm đậm, trông vừa rất chuyên nghiệp, lại không thiếu tính công kích.
Hoắc Đồng Sâm thỏa mãn gật gật đầu nói:
– Em nói không sai.
Lâm Hoàng Sanh nháy nháy mắt, giảo hoạt nhìn Hoắc Đồng Sâm nói:
-Không qua giúp em thay quần áo sao? Buổi sáng anh không phải rất hăng hái?
Hoắc Đồng Sâm sững sờ, lập tức mím môi cười, tự nhiên đi qua, ngón tay thon dài giúp cỏ cời xuống quần áo ngủ trên người. TNgón tay lơ đãng xẹt qua làn da trắng nõn của Lâm Hoàng Sanh, phía trên còn lưu lại ấn ký đêm qua của anh. Ánh mắt Hoắc Đồng Sảm trờ nên thâm thúy, hầu kết nhấp nhô.
Lâm Hoàng Sanh vội vàng đè lại ngón tay không quy củ của anh, vừa cười vừa nói:
– Chỉ thay quần áo thôi, em hõm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm, không thế mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!