Giọng nói kia, rõ ràng là hoàng đế. Hơn nữa, theo như tiếng bước chân, chắc chắn bên cạnh ông ta hiện còn có thêm ít nhất là năm người nữa.
Vừa rồi hẳn đã quá sơ suất, đáng lẽ hắn đã nên cẩn trọng hơn và phải sớm nhận ra việc sắp có người đến đây.
Giờ thì hay rồi! Bản thân hắn chỉ là một nội thị, tuỳ ý để người khác sai khiến. Còn nàng, nàng ấy như không lại cuốn vào việc này...
Hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa, dù thế nào cũng phải bảo vệ vị cô nương này. Nàng ấy vì hắn mới bị thương, vì hắn suýt nữa thì mất mạng. Hắn đâu thể để nàng gánh thêm tội thông dâm cùng thái giám.
“Đừng sợ” Hắn cười rất đẹp và dịu dàng. Trong tình huống này, hẳn vẫn vô cùng bình tĩnh, cẩn thận kéo lại y phục cho nàng: “Nàng đừng nói vì cả. Đừng ngẩng đầu lên.”
Hắn quay mặt lại về hướng đám người của hoàng đế. Trong đêm tối chỉ có mỗi ánh trăng nhàn nhạt, thân thể cao gầy của hắn đã che chắn cho nữ nhân đăng sau.
Vốn dĩ, nàng đâu phải nữ nhân tầm thường, chết nàng đã từng trải qua thì còn chuyện vì có thể khiến nàng sợ. Nhưng, dáng vẻ của chàng ấy thật khiến người khác phải tò mò. Để xem chàng sẽ giải quyết mớ rắc rối này như thế nào.
Bạch Dao thầm nghĩ rồi tỏ vẻ sợ sệt trước mắt hắn, nàng gật đầu mong đợi màn kịch sắp diễn ra.
“Tất cả là do thần tự ý làm càng. Xin hoàng thượng trách cứ.”
“Ngươi... Ngươi tránh ra. Ta muốn thấy dung mạo nữ nhân dám cùng hoạn quan như ngươi...”
Hoàng đế không khỏi hoài nghi khi thấy hành động của hắn. Ông ta chỉ sợ rằng, nữ nhân đằng sau lưng hắn chính là một trong những phi tân của ông. “Nàng ta chỉ là một nữ nhân tâm thường. Thần từ nhỏ đã tịnh thần. Trong cơn say vô tình trông thấy nàng ta một mình. Nhất thời sinh tâm tò mò nên mới nảy sinh cớ sự vừa rồi.”
“Ồ. Nàng ta một mình... một mình làm gì mà có thể khiến một thái giám như ngươi cũng muốn làm chuyện chăn gối?”
Hắn nắm chặt nắm đấm, chỉ hận không thể dùng tay đập vào cái miệng thối tha của cẩu hoàng đế. Đến bước đường này, nếu hắn không thuận theo câu đùa cỡn của ông ta, e rằng ông ta sẽ nhất quyết muốn thấy dung nhan của nàng.
“Hoàng thượng thật hiểu thần. Nàng ta một mình “thoát y tự thoả”. Ở đây không có nam nhân, nữ nhân thiếu thốn tự mình giải quyết cũng không phải là hiếm hoi.”
Tên chết tiệt! Dám nói ta tự xử. Được lắm. Rất được. Bạch Dao tức muốn chửi thề. Tên cẩu hoàng đế kia thật vô liêm sỉ và bỉ ổi.
Có vẻ ông ta đã nhận ra ý đồ của hắn và đang cố tình vẽ đường bắt hắn buộc phải thừa nhận thì mới chịu tha.
“Ha Ha. Đúng là không hiếm. Chuyện này vẫn rất thường xảy ra”
“Ta không trách ngươi. Cũng không phạt nàng ta.”
Hắn như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cũng may hoàng đế đã không ép nàng lộ mặt.
“Nhưng... Nữ nhân có thể khiến thái giám như người động tình. Quả thật hiếm hoi. Người đâu! Lập tức đưa nàng ta đến cung của trẫm. Hôm nay, nàng ta sẽ thị tẩm.”
Hắn chết ngay tại chỗ. Hắn không những không cứu được nàng lại còn khiến nàng rơi vào tay cẩu hoàng đế. Không được. Hắn không thể cứ trơ mắt đứng nhìn nàng rơi vào hang hùm miệng sói.
Có thể ông ta đang thử hắn, xem nữ nhân này có quan trọng với hắn không. Cũng có thể, ông ta thật sự đơn giản chỉ muốn thị tẩm nàng. Dù đánh cược đi nữa, hắn cũng không thể ân nhân của mình bị huỷ hoại trong tay cẩu hoàng đế.
“Thần nữ tham kiến hoàng thượng. Xin hoàng thượng khai ân. Chàng ấy chỉ vì muốn bảo vệ thần nữ nên đã bao che cho thần nữ” Bạch Dao ngang nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, bao gồm cả phụ thân nàng.
“A Dao? Con làm gì ở đây?”
Thừa Tướng đại nhân vừa giận vừa sợ cho con gái. Nàng chỉ mới xuất hiện thôi, trong đầu ông đã nhảy ra bao nhiêu lý do để đối phó cùng hoàng đế. Ông chỉ có mỗi đứa con gái này, dù có từ quan cũng phải bảo vệ an toàn cho con bé.
“Phụ hoàng. Xin người hãy nghe nàng ấy giải thích. Nhi thần nghĩ rằng giữa họ không có chuyện nam nữ” Vương Nhất nói.
Giọng nói này, con người này vẫn còn khiến Bạch Dao sợ hãi. Quả nhiên, từ lâu hắn đã nhìn trúng quyền lực của phụ thân nàng. Bằng không, một vương gia như hắn, hà cớ gì phải chen chân vào chuyện thị phi này.
“Ây da. Xem ra nữ nhi của Thừa tướng và tên nội thị này đã có sẵn tình ý rồi. Chi bằng hoàng thượng nhân lúc Thừa tướng vừa lập công mà ban hôn thành toàn cho đôi trẻ. Vừa giúp họ viên mãn vừa bảo toàn thanh danh nàng ta”
Âu quý phi bắt đúng trọng tâm. Bà ta đã nhìn ra tâm ý của Vương Nhất đối với nha đầu kia. Bà rất muốn cháu gái của mình gả cho hắn. Cái gai như nàng, tốt nhất không nên đến gần Vương Nhất thì hơn.
“Ha Ha. Đã là nữ nhi của Chu Thừa tướng, nếu đã yêu thích tên nội thị này như vậy thì ta sẽ ban hôn cho nàng ta.”
Nữ nhân này vừa xấu xí vừa lố lăng, nhưng vẫn là con của Thừa tướng. Nàng †a đã muốn tên nội thị này thì ông cũng không ngại mà ban hôn cho họ.
Hắn ta là thái giám, không có gì ngoài vẻ anh tuấn cả. Với thân phận cao. quý của nàng ta, nếu muốn hắn trở thành đồ chơi của mình thì cũng chẳng Sao.
Quả hay, một mũi tên trúng hai con nhạn, ông vừa không mất vàng bạc đá quý, đất đai ban thưởng cho Thừa tướng lại vừa có thể hành hạ tên thái giám kia.
Vương Nhất vô cùng bất mãn với quyết định này, hắn lập tức lên tiếng phản đối: “Phụ thân. Hắn là thái giám. Sao có thể thành hôn cùng đương kim của Thừa tướng?”
“Tại sao lại không?”
'Vương Nhất liền quỳ xuống cầu khẩn: “Phụ thân, nhi thần vừa gặp đã yêu nàng. Xin người hãy ban hôn cho con thay vì gả nàng cho một thái giám” Tất cả mọi người bao gồm cả Chu Thừa tướng đều bất ngờ trước cầu tình của vương gia. Vị vương gia này từ lâu đã nổi tiếng ngoan ngoãn, hiền lành, không tranh đấu cũng không mong cầu. Hôm nay, đây là lần đầu tiên, vị vương gia này mở lời cầu xin hoàng đế.
“Thần nữ xin được nói.”
“Ta cho phép.”
“Thần nữ xin nhận sự ban hôn với vị nội thị này. Vệc người này đã nhìn thấy cơ thể của thần đã bị người nhiều chứng kiến.."
Vương Nhất hiểu rõ, Bạch Dao đang muốn từ chối mình, hắn liền cắt ngang lời nàng: “A Dao, chỉ cần nàng đồng ý. Chuyện hôm nay tuyệt đối không truyền ra ngoài nửa câu.”
Bạch Dao lùi người về sau, nàng cúi đầu kính cẩn thưa.
“Vương gia đừng gọi thân mật như vậy. Thần nữ tự thấy bản thân không xứng với ngài. Mong ngài hiểu cho.”
“Được rồi. Im lặng hết đi. Trẫm thành toàn ban hôn cho hai người các ngươi.”
“Phụ thân..."
“Đạ tạ ân điển của hoàng thượng.”
“Nói? Tại sao nàng đồng ý?” Hắn đột ngột trấn nàng vào vách phòng. Đôi mắt tràn đầy hung dữ đưa tay kề sát cổ nàng.
Bạch Dao vẫn bình tĩnh như không. Nàng không tức giận vì phản ứng của hắn. Vốn dĩ, sẽ chẳng có một nữ nhân nào cam lòng gả cho một người “không được" như hắn. Huống chỉ, với thân phận của nàng, việc này hắn hoài nghi cũng là dễ hiểu.
Nàng nở một nụ cười rạng ngời, đây là lần đầu có một nữ nhân vì hắn mà cười. Ẩn sâu nụ cười đẹp đế kia, nàng thật lòng được mấy phần?
“Vì chàng đã nhìn thấy cơ thể ta.” Nàng kề môi sát vành tai hắn, cố tình luồng hơi thở vào bên trong tai hắn rồi thì thầm, “Và chàng đã liếm chỗ đó.” Nàng ta còn là nữ nhân nữa không? Đường đường là tiểu thư Thừa tướng, sống trong nhung lụa và bảo bọc, chân chưa ra khỏi cửa sao có thể trắng mặt mà nói những lời vừa rồi.
“Ta là thái giám.” Hắn đỏ mặt quay sang chỗ khác nói.
“Hi Hi. Ta thích chàng. Trên người chàng thiếu đi một miếng thịt cũng không thể ngăn ta thích chàng.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!