Giang Dịch nhìn Tống Ninh đầy mê đắm, vén tóc cô ra sau tai: "Tống Ninh, em cũng thích anh như anh thích em được không?"
Tống Ninh không đeo máy trợ thính, khuôn mặt đầy nghi hoặc, chỉ vào tai mình: "Anh nói gì? Em không nghe rõ."
Giang Dịch ngừng lại, thở dài, chấp nhận số phận, đặt Tống Ninh ngồi xuống.
Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống đặt chân Tống Ninh vào lòng bàn tay, thay đôi giày cao gót mà anh đã mua cho cô.
Anh không thể cưỡng lại việc vuốt ve cổ chân Tống Ninh, quả thật rất đẹp.
Bất chợt, Tống Ninh rụt chân lại.
Giang Dịch tỉnh táo lại, anh làm cô sợ sao?
Cảm nhận được sự bất an của Tống Ninh, Giang Dịch đeo máy trợ thính cho cô.
Ánh mắt họ gặp nhau, anh nhẹ nhàng nói: "Tống Ninh, chúc mừng sinh nhật lần thứ 18."
Tống Ninh hỏi anh: "Giang Dịch, anh say rồi à?"
Ánh mắt Giang Dịch mờ mịt, anh cố gắng cười nhẹ: "Ừ, chắc là say rồi."
6.
Đêm đó, bố mẹ Tống cầm mấy bức ảnh lên, rất nghiêm túc chọn đối tượng liên hôn cho Tống Ninh, Giang Dịch trực tiếp ngồi xuống trước mặt họ.
Anh rót hai tách trà, một cho bố Tống, một cho mẹ Tống, giọng kính cẩn: "Đối tượng liên hôn của Tống Ninh, chú dì có thể cân nhắc đến cháu không?"
Khuôn mặt bố mẹ Tống hiện lên vẻ khó xử, họ mặc dù nghiêm khắc với Tống Ninh nhưng cũng rất yêu thương cô.
Họ không quá quan trọng Tống Ninh phải gả vào gia đình giàu có, cũng không quan tâm việc liên hôn của cô có đem lại lợi ích gì cho Tống gia. Họ chỉ hy vọng Tống Ninh có thể gả vào một gia đình tốt, để họ có thể chống lưng cho cô.
Họ cũng đã từng nghĩ đến Giang Dịch, nhưng thế lực nhà họ Giang quá kinh khủng, Tống gia thật sự không thể so sánh được.
Nhưng trong mắt Giang Dịch lúc này lại vô cùng nghiêm túc: "Bảo cháu nhường Tống Ninh cho người khác."
Anh cười nhẹ, giọng kiên quyết: "Không thể nào."
Tống Ninh không biết rằng, trong đêm sinh nhật lần thứ 18 của mình, Giang Dịch đã kính bố mẹ cô hai tách trà.
Và bố mẹ cô đã nhận lấy trà đó.
7.
Ai cũng nói Giang Dịch và Tống Ninh là hai người của hai thế giới khác nhau.
Cuộc đời của Giang Dịch đầy hoa nở rực rỡ.
Nhưng thế giới của Tống Ninh lại quanh năm cằn cỗi.
Nhưng Giang Dịch nhìn vào khuôn mặt cười rạng rỡ của Tống Ninh rồi nghĩ gì?
Anh nghĩ, Tống Ninh của anh phải luôn luôn vui vẻ như thế này mới tốt.
Anh không muốn cô sống một cuộc sống bình thường. Anh muốn ở bên cạnh cô. Muốn cô ấy nở hoa khắp nơi, muốn cô ấy sống một cuộc đời rực rỡ.
(Một chút bất ngờ~)
Hồi trung học, việc nổi loạn nhất mà Tống Ninh từng làm là lén lút ăn xoài sau lưng bố mẹ. Da cô rất nhạy cảm, chỉ cần tiếp xúc với xoài là sẽ bị dị ứng.
Nhưng cô thèm ăn không chịu được, luôn ngồi ở góc lớp, cẩn thận cắt xoài mà cô lén mang đến thành từng miếng nhỏ.
Cầm lấy cái tăm, toàn tâm toàn ý, từ từ, cẩn thận, như thể đang đối mặt với kẻ thù, đưa miếng xoài vào miệng, sau đó nhai với vẻ mặt hài lòng.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!