Tam đại Thú Hoàng không muốn, hay nói cách khác là không thể để Tiểu Thanh rời khỏi đây. Dù gặp phải trở ngại do tam đại Thú Hoàng gây ra, nhưng đoàn người Tiêu Trần vẫn đến được Yêu Thú đế quốc.
Đế quốc này được lập nên bởi Thú tộc và nằm trong dãy núi Vạn Thú, nơi này cũng có thành thị nhưng không lớn lắm và chỉ có những yêu thú đã biến hình mới có thể ở lại thành thị, còn những yêu thú chưa biến hình và vẫn ở trong hình dạng cũ đành phải sống trong những rặng núi xa xăm, vô tận.
Trong cung điện đồ sộ, khổng lồ ở trung tâm của kinh thành, Tiêu Trần và Trần Lăng đứng giữa cung, còn Sư Hoàng cùng tam đại Thú Hoàng đang ngồi trên vị trí chủ tọa ở phía trên và hiển nhiên là Tiểu Thanh đang ngồi cùng với chúng nó.
Linh Hoàng nhìn Tiêu Trần và Trần Lăng rồi mở miệng nói đầu tiên: “Thưa hai vị, chúng ta đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Chân Long điện hạ với các ngươi, thế nhưng chúng ta cũng hy vọng rằng Chân Long điện hạ sẽ ở lại Yêu Thú đế quốc này.”
“Chân Long điện hạ xuất thân từ Long tộc cao quý. Ở cả cái Thiên Thần lục địa này, chỉ có Yêu Thú đế quốc chúng ta mới có thể cung cấp cho điện hạ môi trường và những điều kiện tốt nhất để tu luyện. Nếu thật sự để Chân Long điện hạ bước đến thế giới của nhân loại cùng các ngươi thì chẳng những không mang lại điều gì tốt đẹp cho Chân Long điện hạ, mà thậm chí còn đem lại họa sát thân.”
“Với Thú tộc chúng ta, sự tồn tại và hiện diện của Chân Long điện hạ là tối cao, là tột bực, là quan trọng nhất, còn với các cường giả Nhân tộc thì cả thân thể của Chân Long điện hạ mới là thứ quý giá nhất. Thế nên, một khi cường giả nhân loại biết được thân phận của Chân Long điện hạ, chắc chắn có rất nhiều người sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào để truy sát các ngươi. Vậy còn các ngươi, các ngươi liệu có đủ sức mạnh để có thể bảo vệ Chân Long điện hạ không?”
“Vì vậy, việc Chân Long điện hạ ở lại Yêu Thú đế quốc sẽ đem lại những điều tốt đẹp và lợi ích cho cả điện hạ lẫn các ngươi. Sau cùng, bổn hoàng cũng không muốn giấu giếm các ngươi, Chân Long điện hạ là niềm hy vọng được quay trở về cố hương của chúng ta, vì thế chúng ta chắc chắn phải bảo đảm rằng Chân Long điện hạ có thể trưởng thành trong sự bình yên và an toàn.”
Linh Hoàng nể mặt Tiểu Thanh nên mới kiên nhẫn nói chuyện với họ như thế. Nếu không, nó chẳng cần phải giảng giải hết lời, mà chỉ cần ném Tiêu Trần và Trần Lăng ra khỏi dãy núi Vạn Thú hay thậm chí chỉ cần giết chết họ là xong.
Chính vì bảo vệ Tiểu Thanh, Linh Hoàng mới nói chuyện lịch sự với hai người họ, cũng như kiên nhẫn nói rõ suy nghĩ của nó cho bọn họ như thế.
Nó làm như vậy là vì muốn giữ Tiểu Thanh ở lại và hơn hết là vì mục đích cuối cùng của tam đại Thú Hoàng, là được trở về cố hương của chúng nó thông qua Tiểu Thanh.
Tiêu Trần không biết cố hương mà Linh Hoàng vừa nhắc đến là gì, nhưng Trần Lăng biết, hắn ta cũng hiểu rất rõ tuy Linh Hoàng và các yêu thú kia là cường giả Thú Hoàng, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh của chúng nó thì quả thật chẳng còn cách nào để quay về cố hương cả. Điều cơ bản và quan trọng nhất là chúng không mở được cánh cửa đi thẳng đến cố hương, mà chỉ có Tiểu Thanh với huyết mạch Long tộc trong cơ thể mới có thể làm được.
Nói xong, Linh Hoàng không hối thúc và để Tiêu Trần và Trần Lăng có đủ thời gian để ngẫm nghĩ. Nghe Linh Hoàng nói thế, trong đầu Tiêu Trần cũng bắt đầu suy nghĩ.
Nếu đã biết được thân phận của Tiểu Thanh, thì quả thật việc mang theo một con rồng rồi đi rêu rao khắp chốn gần như chỉ những tên ngu ngốc mới làm thế, bởi đây là một con rồng thực thụ, hay có thể nói là nỗi khiếp đảm cất giấu trong lòng của thất đại Chúa tể. Một khi thân phận của Tiểu Thanh bại lộ, thì đến lúc đó mọi thứ sẽ chẳng giống như bây giờ nữa, khi đó e là tất cả cường giả nhân loại trên cả Thiên Thần lục địa này đều sẽ truy sát nó mất.
Với tình hình hiện tại, quả thật nơi có đủ sức mạnh để bảo vệ Tiểu Thanh chỉ có Yêu Thú đế quốc mà thôi.
Điều quan trọng tiếp theo là Tiểu Thanh thân là Long tộc và hiện đang ở trong giai đoạn trưởng thành, nếu để nó đi theo hắn thì quả thật là bản thân hắn cũng chẳng thể giúp đỡ được gì nhiều. Nếu để Tiểu Thanh ở lại Yêu Thú đế quốc, sức mạnh của tam đại Thú Hoàng sẽ mang đến nguồn trợ giúp cực lớn đối với sự trưởng thành của Tiểu Thanh.
Nếu kết hợp hai điều trên cùng với tình hình thực tế của bản thân hắn, thì lời nói của Linh Hoàng không phải là không có lý, việc ở lại Yêu Thú đế quốc quả là lựa chọn tốt nhất đối với Tiểu Thanh.
Tuy nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào quyết định của chính Tiểu Thanh. Tiêu Trần hành lễ với tam đại Thú Hoàng rồi vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Thưa Linh Hoàng bệ hạ, vãn bối hiểu rõ những lý lẽ trong lời ngài vừa nói, thế nhưng ta tin việc Tiểu Thanh ra đi hay ở lại không phải do chúng ta quyết định. Trên hết chúng ta hãy lắng nghe mong muốn của chính Tiểu Thanh, nếu Tiểu Thanh muốn ở lại Yêu Thú đế quốc, ta và Trần Lăng sẽ không ngăn cản. Và hiển nhiên, nếu Tiểu Thanh không muốn ở lại, thì dù cho lâm phải tình thế lấy trứng chọi đá, huynh đệ hai người chúng ta cũng không thể đáp ứng yêu cầu của ba vị Thú Hoàng đại nhân.”
Tam đại Thú Hoàng cũng không có ý hại Tiểu Thanh, thậm chí chúng còn đối xử với Tiểu Thanh rất tốt, nhưng về chuyện nên đi hay ở, Tiêu Trần vẫn muốn để Tiểu Thanh tự đưa ra quyết định cho chính mình.
Nghe Tiêu Trần nói thế, Hổ Hoàng mỉm cười rồi nói: “Vậy thì ta hãy để Chân Long điện hạ tự quyết định đi.”
“Vậy cũng được, nếu thế, hai người các ngươi hãy ở lại Yêu Thú đế quốc mấy ngày. Dẫu sao các ngươi cũng là bằng hữu của Chân Long điện hạ, Yêu Thú đế quốc của ta đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm mà ở lại và nghỉ ngơi trong mấy ngày tới.”
Ba người họ cùng nhau ở lại trong Yêu Thú đế quốc. Đêm ấy, ba người họ quây quần bên nhau ở trên sân và cùng uống rượu ngon. Loại rượu này do tam đại Thú Hoàng đưa tới, nghe nói chúng đã mang vò rượu ngon này từ thế giới của nhân loại đến đây. Rượu này quả thật là rất ngon.
Tiêu Trần vừa thưởng thức rượu ngon vừa hỏi Trần Lăng: “Trần Lăng, ngươi có muốn để Tiểu Thanh ở lại đây không?”
Dù trong lòng Tiêu Trần đã đưa ra quyết định, nhưng hắn vẫn thấy hơi băn khoăn. Nó đã luôn ở cạnh hắn từ lúc ở Bách Linh mộ địa cho đến nay, bây giờ nếu phải chia xa, Tiêu Trần có chút không nỡ.
Nghe Tiêu Trần nói thế, Tiểu Thanh cũng nhìn về phía Trần Lăng, dường như nó cũng đang chờ đợi câu trả lời từ phía hắn ta. Thấy cả người lẫn rồng đều đang nhìn mình một cách chăm chú, Trần Lăng từ tốn uống một ngụm rượu rồi chậm rãi nói.
“Hỏi thật đấy à?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!