Lọc Truyện

Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (FULL)

Đối mặt với Tiêu Thánh, vẻ mặt của Hắc Dực Ma Thánh đầy kinh hãi, một người vốn đã nên chết từ ba ngàn năm trước, sao lại có thể còn sống chứ? Hơn nữa lại còn xuất hiện trước mặt mình.  

             Trong lòng thấy rất khó tin, có điều rất chóng vánh, sau khi trải qua sự kinh ngạc ngắn ngủi thì Hắc Dực Ma Thánh liền cảm thấy Tiêu Thánh có gì đó rất khác, hai mắt hơi nheo lại, một lúc sau, Hắc Dực Ma Thánh mới lạnh giọng cười nói: 

             “Một mảnh thánh hồn còn sót lại? Hóa ra là như thế…” 

             Là một Thánh giả, thị lực của Hắc Dực Ma Thánh hiển nhiên lão luyện, rất nhanh đã nhìn ra Tiêu Thánh của lúc này chẳng qua chỉ là một sợi tàn hồn còn sót lại mà thôi, nhất thời trong lòng Hắc Dực Ma Thánh bình tĩnh hơn rất nhiều. 

             Nếu như nói Tiêu Thánh chưa chết, e là Hắc Dực Ma Thánh vẫn phải kiêng nể hắn mấy phần, dù gì vào trận chiến ba ngàn năm trước, Hắc Dực Ma Thánh đã được lĩnh giáo đầy đủ thực lực khủng bố của Tiêu Thánh, trước tình trạng Tiêu Thánh hưng thịnh, Hắc Dực Ma Thánh tự nhận mình không phải là đối thủ, có điều bây giờ, Tiêu Thánh chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, mà chỉ dựa vào một mảnh tàn hồn còn sót lại thì thực lực có thể mạnh đến bao nhiêu? 

             Từ lúc bắt đầu thấy kinh ngạc cho đến khi khôi phục lại tinh thần, đối mặt với cái cười lạnh lùng của Hắc Dực Ma Thánh, Tiêu Thánh lại nói chuyện một cách rất bình tĩnh: 

             “Thật không ngờ ta và ngươi còn có ngày gặp lại.” 

             Trong giọng nói không hề có thù hận, vô cùng bình tĩnh, đối diện với kẻ thù trước kia, Tiêu Thánh lại tỏ ra rất thản nhiên, cùng lúc đó khi nghe thấy Tiêu Thánh nói như vậy, Hắc Dực Ma Thánh cũng chỉ mỉm cười một cái. 

             “Ta cũng không ngờ tới vẫn có thể gặp được ngươi, có điều Tiêu Thánh, bây giờ ngươi chỉ là một mảnh tàn hồn, không phải ngươi vẫn cảm thấy có thể ngăn cản được ta chứ?” 

             Đối mặt với người chỉ còn lại một mảnh tàn hồn như Tiêu Thánh, Hắc Dực Ma Thánh không hề có ý kính trọng quá mức, đối với việc này, Tiêu Thánh cũng không thèm để ý, hắn mỉm cười rồi bình thản nói, giọng nói rõ ràng truyền từ nơi xa đến tai của các vị Chúa Tể. 

             “Các vị, trận chiến cuối cùng, toàn lực tiêu diệt đại quân tu ma giả.” 

             Vốn không hề biết thân phận của Tiêu Thánh, nhưng khi nghe thấy câu nói này của hắn, các vị Chúa Tể lại lựa chọn phục tùng theo bản năng, trong lời nói lạnh lùng của Tiêu Thánh, các vị Chúa Tể cảm nhận được có một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, dường như lời nói của Tiêu Thánh chính là ý chỉ của trời đất vậy, bất kỳ ai cũng không thể phản bác, chỉ có thể phục tùng. 

             Đây chính là uy lực vĩ đại của Thánh giả, nói sao làm vậy, đã nắm được toàn bộ sức mạnh pháp quy, mỗi một tiếng nói một cử động dường như chính là thay trời hành đạo, khiến người ta không thể phản kháng. 

             Sau khi cung kính hành lễ với Tiêu Thánh ở phía chân trời, các vị Chúa Tể đột nhiên phẫn nộ quát: 

             “Giết sạch tu ma giả, giết.” 

             Đi cùng với âm thanh hùng hồn của các vị Chúa Tể, ba đường đại quân của Thiên Thần lục địa đồng thời cũng tấn công vào thành Tây Chu, đối mặt với sự tấn công của đại quân Thiên Thần lục địa, sáu vị Ma Hoàng còn lại của tu ma giả đương nhiên sẽ không giơ tay chịu trói, ngay tức thì dẫn đầu đại quân tu ma giả hăng hái phản kháng. 

             Đám người phía dưới nhanh chóng chiến đấu kịch liệt, chỉ còn lại Tiêu Thánh ngạo nghễ nơi chân trời và Hắc Dực Ma Thánh vẫn đang lơ lửng trên tầng không. 

             Có thể thấy được trong trận chiến ác liệt, phía tu ma giả đã rơi vào thế hạ phong, dù sao thì cấp bậc Đạo Hoàng Cảnh của hai bên vẫn là kém nhau hai người, như vậy, các vị Chúa Tể hoàn toàn có thể hợp sức vây giết các Ma Hoàng khác. 

             Lạnh lùng nhìn trận chiến bên dưới, Hắc Dực Ma Thánh lạnh nhạt nói: 

             “Tiêu Thánh, dựa vào một mảnh tàn hồn này của ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta? Đầu hàng đi, như vậy ta có thể tha cho huyết mạch hậu bối của ngươi một mạng.” 

             Muốn khiến Tiêu Thánh đầu hàng, nghe thấy lời này, Tiêu Thánh chẳng chút do dự trả lời: 

             “Vậy sao? Có điều thật đáng tiếc, người nhà Tiêu gia ta không có ai tham sống sợ chết cả, bớt nói nhảm, vẫn nên đánh một trận đi, dù sao muốn ngươi dừng tay cũng không thể được.” 

             “Vậy thì đến đi, là bản thân ngươi tự tìm cái chết, cũng đừng có trách ta.” 

             Nghe câu trả lời của Tiêu Thánh, Hắc Dực Ma Thánh cũng không muốn nói thêm nữa, lời vừa dứt, một luồng huyết khí mạnh mẽ từ trên người Hắc Dực Ma Thánh bộc phát ra, đồng thời, từ trong cơ thể của Tiêu Thánh cũng có một cỗ thánh khí màu vàng mạnh mẽ dâng lên. 

             Võ giả đột phá lên Thánh giả, linh lực bên trong cơ thể cũng sẽ biến đổi thành thánh lực, so với linh lực thì thánh lực càng thêm ngưng thực (ngưng tụ thành thực thể), uy lực càng trở nên cường đại, hơn nữa thánh lực này có thể nói là sức mạnh căn nguyên của một Thánh giả hùng mạnh như thế. 

             Đồng thời nâng khí tức của bản thân lên đến cực hạn, thánh khí của Hắc Dực Ma Thánh đỏ tươi như máu, trận chiến của Thánh giả vẫn chưa nổ ra, có điều áp bức khủng khiếp đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía. 

             “Tiêu Thánh, nếu như ngươi không chết, có lẽ ta vẫn sẽ nể ngươi ba phần, có điều bây giờ, ngươi chỉ là một mảnh tàn hồn, cho dù bổn thánh không ra tay ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, nếu ngươi tự mình đi tìm cái chết, vậy thì đừng có trách bổn thánh vô tình, tiêu diệt ngươi, bổn thánh nhất định sẽ giết sạch Tiêu gia.”  

             Thánh khí ngút ngàn cuộn trào mạnh mẽ nhuốm đỏ cả chân trời, Hắc Dực Ma Thánh lạnh lùng nói. 

             Nghe thấy Hắc Dực Ma Thánh nói như vậy, Tiêu Thánh không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt đáp: 

             “Có thể thắng được ta rồi nói sau.” 

             Dứt lời, hai vị đại Thánh giả đồng thời bay lên trời cao, rồi nhanh chóng biến mất trong chân không. 

             Sức tàn phá của trận chiến giữa các Thánh giả có thể gọi là khủng khiếp, cho nên hai người Tiêu Thánh và Hắc Dực Ma Thánh đều không thể đại chiến trên Thiên Thần lục địa được, bởi vì một khi trận chiến nổ ra, cả Thiên Thần lục địa e là sẽ không chịu được sức ảnh hưởng của trận đấu giữa hai người, cho nên, giữa các Thánh giả có một quy định bất thành văn, đó chính là một khi Thánh chiến nổ ra, hầu hết sẽ đưa chiến trường lên tận bầu trời vô tận, bời vì ở đó, Thánh giả có thể ra tay hết sức, không cần lo lắng Thánh chiến sẽ đem lại tai họa hủy diệt. 

             Hai vị Thánh giả bay lên trời rồi ngay lập tức biến mất trong mắt thế nhân, nhìn Tiêu Thánh và Hắc Dực Ma Thánh biến mất ở phía chân trời, Tiêu Trần luôn đứng ở trên tường thành thành Tây Quan lúc này sắc mặt phức tạp, rơi vào trầm tư. 

             Mặc dù chưa từng gặp Tiêu Thánh, nhưng lúc nãy vào thời khắc xuất hiện, sức mạnh huyết mạch trong người Tiêu Trần lại không chịu khống chế mà rung lên, hơn nữa cảm giác thân thiết bản năng khiến Tiêu Trần có cảm giác khó tả đối với Tiêu Thánh. 

             “Người lúc nãy là ai? Thánh giả của Thiên Thần lục địa sao?”  

             Tiêu Trần im lặng, nhưng Hoàng Phủ Ngạo và những người bên cạnh lại có chút kích động mà bàn tán sôi nổi, Thiên Thần lục địa vẫn còn Thánh giả tồn tại? 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!