Cầm kiếm trong tay, khí tức của Tiêu Trần cũng biến đổi theo, giống như bảo kiếm được ra khỏi vỏ, mang khí thế không đỡ nổi.
Ngũ hoàng tử nói Tiêu Nguyệt chính là nô lệ hắn mua được, đối với việc này ngay cả ý muốn tranh luận Tiêu Trần cũng không có, bởi vì giảng đạo lý với một người vô lại chính là phí lời. Nếu Ngũ hoàng tử muốn hắn bàn giao, vậy hắn liền dùng Thanh Phong bảy thước trong tay cho hắn ta một cái công đạo.
Kiếm ý kinh khủng tàn phá bừa bãi, bảo vệ hai người Tiêu Trần và Tiêu Nguyệt. Về phần Sở Vô Minh hiển nhiên là không có trong tính toán của Tiêu Trần. Kỳ thật vừa rồi lúc Sở Vô Minh do dự thì giữa hai người đã xuất hiện một chút ngăn cách.
Hắn kéo Tiêu Nguyệt chậm rãi đi về phía trước. Tiêu Trần đi một bước, phần đông Cấm vệ quân không tự chủ được lùi về sau một bước. Nhìn bóng lưng chậm rãi đi về phía trước của Tiêu Trần, trong mắt Sở Vô Minh có một tia giãy giụa.
Hắn ta biết rõ nếu hôm nay mình lựa chọn lùi bước, vậy khẳng định là giữa hắn ta và Tiêu Trần sẽ xuất hiện khoảng cách. Mà đã có khoảng cách thì sẽ không có cách nào tu bổ, thậm chí là rất có thể Tiêu Trần sẽ thoát ly khỏi trận doanh của mình.
Nhưng nếu muốn ra mặt bảo vệ Tiêu Trần, như vậy dù phải đối mặt với Sở Vô Song hắn ta cũng không tiếc. Nhưng chính hắn ta cũng rõ ràng, một khi chính mình ra mặt thì chính là làm theo ý muốn của Sở Vô Song. Sở Vô Song vốn muốn thông qua Tiêu Trần để kéo mình xuống nước, hơn nữa cũng đừng quên còn có Sở Vô Khuyết đang ở một bên.
Tuy là Sở Vô Khuyết không ra mặt nhưng một khi mình bị Sở Vô Song dụ dỗ, Sở Vô Khuyết há lại bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường? Tất nhiên là không rồi.
Chính boi vì ngoai sang co So Vo Song, trong toi co So Vo Khuyet cho nen Sở Vô Minh mới lâm vào giãy giụa. Đến lúc này Sở Vô Minh vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
Mắt thấy Sở Vô Minh lựa chọn lùi bước, Sở Vô Song từ chối cho ý kiến bĩu môi cười cười, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tiêu Trần. Nếu Sở Vô Minh không mắc mưu, vậy dứt khoát nhân cơ hội này giết chết Tiêu Trần.
Trong mắt hắn ta lóe lên một đạo lãnh ý, lúc này Sở Vô Khuyết lại lạnh giọng quát: “Tiêu Trần, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng. Phá hư đại hôn của Ngũ đệ không nói, như thế nào, hiện tại ngươi còn muốn công khai mưu sát hoàng tử?"
Vừa mở miệng chính là chụp một cái mũ lên đầu Tiêu Trần. Mưu sát hoàng tử không phải là tội nhỏ, đương nhiên hoàng thất sẽ giận tím mặt. Nghe được lời này của Sở Vô Khuyết, Tiêu Trần từ chối cho ý kiến cười cười, không hề để ý cất bước đi thẳng về phía trước.
Mấy trăm tên Cấm vệ quân bị Tiêu Trần một người một kiếm bức cho không ngừng lui lại. Thấy thế, sát ý trong mắt Sở Vô Song càng sâu, hắn ta gắt gao cắn chặt hàm răng tức giận nói: "Tiêu Trần có ý mưu sát hoàng tử, mau bắt hắn lại cho ta. Nếu hắn phản kháng, giết không luận tội."
Sở Vô Song mở miệng quát. Nghe được lời này, mấy trăm tên Cấm vệ quân lại không hề nghe theo, bọn hắn chính là Cấm vệ thân binh của Ngũ hoàng tử, tất nhiên sẽ không nghe lệnh của Sở Vô Song. Vì thế không ít người đều nhìn về phía Ngũ hoàng tử, cùng đợi mệnh lệnh của hắn.
Đối mặt với đông đảo thân vệ nhìn chăm chú, Ngũ hoàng tử dứt khoát quyết định chắc chắn rõ ràng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ bắt hắn lại cho ta. Nếu dám phản kháng, giết không luận tội."
Cuối cùng Ngũ hoàng tử vẫn chọn đứng về phe Sở Vô Song. Không còn cách nào khác, việc đã đến nước này có thể nói là hắn ta đã kết thù với Tiêu Trần. Mà Tiêu Trần chính là người của Sở Vô Minh, một mình đối mặt với Sở Vô Minh, Ngũ hoàng tử không phải là đối thủ của hắn. Đừng thấy tất cả mọi người đều là hoàng tử, thật ra trong chín vị hoàng tử thì chỉ có ba người Sở Vô Minh nắm giữ thực quyền. Nên vì bản thân mình, Ngũ hoàng tử chỉ có thể tìm một chỗ dựa, mà cái chỗ dựa này không nghi ngờ gì Sở Vô Song chính là người thích hợp nhất.
Có mệnh lệnh của Ngũ hoàng tử, trăm tên Cấm vệ quân cắn răng gầm lên một tiếng, đánh về phía Tiêu Trần.
Mắt thấy mấy trăm tên Cấm vệ quân nhao nhao đánh về phía Tiêu Trần, sắc mặt của Tiêu Nguyệt đang theo sát Tiêu Trần đại biến. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tiêu Trần đã xông lên chiến đấu kịch liệt với đội quân Cấm vệ quân.
Đại chiến bộc phát, không ai muốn sự tình phát triển đến cục diện này. Nhưng mọi người ở đây lại không phải kẻ ngu, đối mặt với vũng nước đục này sẽ không có người nào ngốc mà lội vào. Tất cả mọi người đều thối lui về nơi xa, lui đến biên giới viện tử lặng lẽ chăm chú nhìn tình thế phát triển.
Sở Vô Minh cách đám người đã thối lui một khoảng cách lúc này đang nhìn Tiêu Trần cầm Xích Phong Kiếm trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ do dự. Hắn muốn ra tay, nhưng lại không dám ra tay vì cái giá phải trả cho việc này quá lớn, lớn đến mức Sở Vô Minh có chút chịu không nổi.
Không để ý sắc mặt của mọi người xung quanh chút nào, Tiêu Trần cầm Xích Phong Kiếm đi tới một Cấm vệ quân đối mặt với mình không chút do dự giơ kiếm quét ngang. Đám người chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện lên, đầu tên Cấm vệ quân này lập tức lăng không bay lên.
Một kiếm giết một người, hắn căn bản không quan tâm đến thân phận của những Cấm vệ quân này, cũng không quan tâm đến việc giết bọn hắn thì sẽ có hậu quả gì. Trong mắt Tiêu Trần, bọn hắn động thủ đối với mình, vậy mình cũng không cần phải nể mặt.
Máu tươi bắn lên tung toé, thi thể không đầu thẳng tắp ngã về sau. Theo tên Cấm vệ quân thứ nhất bỏ mình, một trận đồ sát khiến tất cả mọi người kinh hãi vạn phần chính thức bắt đầu.
Đại đa số Cấm vệ quân chỉ có tu vi Thiên Nhân Cảnh, đối với Tiêu Trần mà nói bọn hắn không phải là đối thủ của hắn. Một tay lôi kéo Tiêu Nguyệt, một tay nắm chặt Xích Phong Kiếm, Tiêu Trần một bên chậm rãi đi về phía trước, một bên thu gặt lấy sinh mệnh của đông đảo Cấm vệ quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!