Hoàn toàn là trợn mắt nói mò, nghe thấy lời này của Triệu Thác, Tiêu Trần cười như không cười nhìn hắn ta: "Chẳng lẽ Triệu tướng quân xem Tiêu mỗ là hài tử ba tuổi sao? Tướng quân cảm thấy ta sẽ tin một lý do gượng gạo như thế?"
Thấy Tiêu Trần không tin, trong mắt Triệu Thác cũng thoáng qua vẻ lạnh lùng, ai ngờ tối nay lại bị Tiêu Trần chặn ở chỗ này. Một đạo lãnh ý lóe lên trong mắt, Triệu Thác cười lạnh nói: "Tiêu công tử có ý gì, nếu Tiêu công tử không tin Triệu mỗ thì Triệu mỗ lập tức cáo từ."
Ám sát thất bại, hơn nữa Triệu Thác cũng rất rõ, trên tay Tiêu Trần hoàn toàn không có chứng cứ. Cho dù đám người Triệu Thác cầm theo binh khí thế nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần han ta không thừa nhận thì Tiêu Trần còn có thể có biện pháp gì?
Mặc kệ như thế nào cũng không thể để lộ việc tối nay hắn ta tới ám sát Tiêu Trần. Đây là suy nghĩ của Triệu Thác lúc này, chỉ cần liều chết không thừa nhận thì Tiêu Trần có thể làm gì?
Không thể không nói, suy nghĩ của Triệu Thác rất tốt, thế nhưng hắn ta lại sai sót ở một chỗ, đó chính là tất cả những chuyện này vốn là kế hoạch của Tiêu Trần, thế thì làm sao lại không có chứng cứ được chứ?
Ngay khi Triệu Thác làm bộ như sắp đi, đám người Cố Tu bước ra ngăn cản đường đi của Triệu Thác.
Nhìn ra được Cố Tu chính la cuong gia tu vi Đạo Vuong Canh, Trieu Thác không dám tùy tiện động thủ, chỉ đành quay đầu căm tức nhìn Tiêu Trần nói: "Tiêu công tử đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn bổn tướng quân ở lại?"
Hay cho một chiêu vừa ăn cướp vừa la làng, vốn là tới để ám sát Tiêu Trần. Sau khi chuyện bị lộ, Triệu Thác còn nổi giận, muốn dựa vào cơn tức giận của mình để mau chóng rời khỏi nơi này.
Đối mặt với cái nhìn căm tức của Triệu Thác, Tiêu Trần cũng không thèm để ý, hắn lấy một phong thư giơ lên nói: "Triệu tướng quân biết phong thư này chứ?"
Thấy phong thư trên tay Tiêu Trần, lúc này sắc mặt Triệu Thác chợt thay đổi. Sự tức giận tiêu tan trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ hoảng sợ nồng đậm.
Không nghi ngờ gì nữa, phong thư trong tay Tiêu Trần vậy mà lại là phong thư do chính tay Khúc quý phi viết cho Triệu Thác. Ngay khi Triệu Thác vừa rời khỏi phủ đệ, Tiêu Trần đã để Trương Kỳ tới đó lấy lại, đây chính là vật chứng quan trọng.
Có thế nào Triệu Thác cũng không ngờ phong thư này sẽ rơi vào tay Tiêu Trần. Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tiêu Trần, Triệu Thác chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Vốn còn định liều chết không nhận, thế nhưng bây giờ người ta cũng đã lấy được chứng cứ, chuyện này ...
Sắc mặt Triệu Thác tái nhợt, thấy thế, Tiêu Trần cũng lớn tiếng quát: "Triệu Thác, tối nay ngươi bí mật lẻn vào nơi này, mục đích là để ám sát ta. Sao nào, đến bây giờ mà ngươi còn không chịu thừa nhận sao?"
Bằng chứng như núi, đối mặt với tình huống như thế, Triệu Thác không thể nào chống chế được nữa. Sắc mặt vô cùng khó coi, hắn ta yên lặng không nói. Sau đó, Tiêu Trần cũng lười nói nhảm với hắn ta, trực tiếp hạ lệnh bắt đám người Triệu Thác lại.
Nhận được lệnh của Tiêu Trần, đám người Trương Kỳ nhanh chóng ra tay. Có Trương Kỳ, mấy người Triệu Thác đương nhiên không phải đối thủ, toàn bộ nhanh chóng bị bắt lại.
Trói gô hơn mười người trong nhóm Triệu Thác, sau khi làm xong tất cả, Tiêu Trần cũng không tiếp tục để ý tới Triệu Thác, hắn để Cố Tu ở lại trông chừng bọn hắn, sau đó lập tức rời khỏi nơi đây.
Bây giờ Triệu Thác đã nằm trong tay, bằng chứng như núi, hiện tại có thể đến thông báo cho tướng quân Triệu Phong rồi.
Sáng hôm sau, Tiêu Trần lập tức cho người đến thông báo cho Triệu Phong. Một câu vô cùng đơn giản, Triệu Thác có ý muốn mưu sát hắn, hiện tại đã bị bắt lại. Đồng thời Tam hoàng tử cũng vô cùng tức giận vì chuyện này, nói rõ phải chém đầu Triệu Thác để răn dạy dân chúng.
Nghe tin tức này, trong phủ tướng quân Trấn Sơn, Triệu Phong đặt mông ngồi trên ghế, mặt mày đo đẫn nói: "Triệu Thác thật sự đi giết chết Tiêu Trần công tử?"
"Vô cùng chính xác." Nghe thấy lời này của Triệu Phong, một tướng quân trước mặt gật đầu trả lời.
"Đáng chết, sao hắn lại ngu ngốc như thế, còn chạy tới ám sát Tiêu Trần công tử. Đúng là đáng chết, lẽ nào lại như thế." Triệu Phong tức giận mắng.
"Tướng quân, bây giờ không chỉ có như thế, mạt tướng còn nghe nói Tam hoàng tử cũng vô cùng tức giận vì chuyện này, còn nói phải chém đầu tướng quân Triệu Thác để răn dạy dân chúng."
Sở Vô Minh tức giận không thôi, hơn nữa Triệu Thác còn bị Tiêu Trần bắt sống. Nghe thấy lời này, Triệu Phong chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng. Một lúc lâu sau, Triệu Phong mới hít sâu một hơi nói: "Ta đến chỗ điện hạ một chuyến."
Hành động của Triệu Thác khiến Triệu Phong vừa tức giận vừa sợ hãi. Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Phong quyết định tự mình đến trước mặt Sở Vô Minh.
Không còn cách nào, mặc dù Triệu Thác làm chuyện ngu xuẩn, nhưng nói thế nào đi nữa Triệu Thác cũng là bào đệ của hắn ta, làm sao Triệu Phong có thể trơ mắt nhìn Triệu Thác bị chém đầu được chứ.
Vội vàng chạy tới chỗ Sở Vô Minh, trong sảnh chính, Triệu Phong gặp được Sở Vô Minh đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị. Vừa vào cửa Triệu Phong đã trực tiếp quỳ xuống đất, giọng nói vô cùng cung kính: "Tội nhân Triệu Phong bái kiến điện hạ."
So với trước kia, thái độ của Triệu Phong lần này đương nhiên là cung kính hơn rất nhiều. Phải biết rằng trước đó Triệu Phong thấy Sở Vô Minh thì cùng lắm cũng chỉ chắp tay hành lễ mà thôi, chưa từng quỳ lạy cung kính như thế bao giờ.
Đối mặt với bộ dạng đó của Triệu Phong ngay trước mặt mình, Sở Vô Minh cố làm ra vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Triệu tướng quân quả là biết cách cầm quân."
Nghe lời này, trán Triệu Phong bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột. Nếu như là bình thường, hiển nhiên Triệu Phong sẽ không sợ Sở Vô Minh như thế. Dù sao thì Sở Vô Minh tuy là hoàng tử thế nhưng lại không có binh quyền, cũng không quản được hắn ta. Mà bây giờ thì lại không giống như thế, tính mạng của Triệu Thác đang nam trong tay Sở Vô Minh, hơn nữa một khi chuyen nay lan đen Đế Đo, Triệu Phong cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!