Lục Cận Phong cũng từng suy nghĩ qua, nhưng nếu lúc này lại đắn đo, vậy thì sẽ bị đối phương dắt mũi, bé tự càng gặp nguy hiểm hơn.
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Cận Phong đã thẩm vấn mấy nhóm người, mỗi một nhóm đều được bốn con ngao Tây Tạng kia “hầu hạ”.
Dường như ai nấy lúc vào thì đi hàng ngang, lúc ra thì được dựng thẳng nâng ra ngoài.
Từ sáng đến tối, Lục Cận Phong đã thẩm vấn không dưới năm mươi người, đều là những người mà trước đó từng có ân oán lớn nhỏ.
Bốn con ngao Tây Tạng rống lên một tiếng, lại một người nữa bị dọa ngất đi.
“Đưa ra ngoài.” Lục Cận Phong phất tay, từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục vậy, làm người ta nhìn mà sợ.
Hạ Vũ đi vào: “Đại ca, đã đưa Chu An tới.”
Hai tay Lục Cận Phong đan vào nhau, vẻ mặt lạnh lùng: “Đưa anh ta vào.”
Rất nhanh, Chu An chống nạng tiến vào, sau khi anh bị Tần Nhã Hân làm cho bỏng thì luôn dưỡng thương, cũng nhờ xem TV mà biết được chuyện con trai út của Lục Cận Phong bị bắt cóc, nhưng việc này không liên quan đến anh, ai ngờ Lục Cận Phong lại phải người bắt anh.
Khi người của Lục Cận Phong tìm được đến điểm dừng chân của Chu An, lúc đó Chu An đang tự thay thuốc cho mình nên chỉ mặc đúng một cái quần cộc, mà không, bọn họ thậm chí còn không cho anh mặc quần, cứ như vậy mà mặc quần cộc rồi bị mang đến đây.
Lần trước ở trước mặt Lục Cận Phong, Chu Ân cũng đã rất nhếch nhác, lần này lại càng nhếch nhác hơn...
Chu An khép chặt hai chân, xấu hổ phẫn nộ không thôi: “Lục Cận Phong, tốt xấu gì tôi cũng là lão đại của Địa Sát, anh ba lần bảy lượt làm tôi nhục nhã như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, thà giết tôi luôn đi chứ đừng có làm nhục như vậy.”
Lục Cận Phong ngồi ở vị trí chủ trì từ trên cao nhìn xuống, bốn con ngao Tây Tạng đang nằm sấp cạnh chân anh đều đã xù lông lên hết, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới xé xác Chu
An.
“Có phải anh bắt cóc bé tự không?”
Lục Cận Phong không có thời gian nói nhảm với những người này, cứ là người được mang đến thì anh đều giải quyết một cách rất trực tiếp.
“Tôi bắt cóc con anh làm cái gì” Chu An có phần e dè mấy con ngao Tây Tạng bên cạnh Lục Cận Phong, anh nói: "Lục Cận Phong, cái này là do anh đi đắc tội nhiều người quá nên con trai anh mới bị người ta bắt đi, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Lục Cận Phong đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị đi về phía Chu Ân, bốn con ngao Tây Tạng kia, một con cũng nặng tới mấy trăm cân, bọn chúng đều đứng lên đi theo sau Lục Cận Phong, nhìn tư thế kia, kẻ nào hơi nhát gan bảo đảm tiểu thẳng ra quần.
Sàn đại sảnh này không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người, sàn nhà trắng cũng sắp biến thành đỏ, còn có thể nhìn thấy vết máu ở xung quanh.
Có thể thấy được những người lúc nãy bị mang đến đã gặp phải chuyện gì.
Lục Cận Phong điện thật rồi, vì để tìm con mà không màng bất cứ cái gì, loại điên cuồng này thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Được mấy người quyết đoán như Lục Cận Phong, mạo hiểm gây thù chuốc oán nhiều người như vậy, rồi lại dùng loại phương thức cực đoan này để tra hỏi tung tích đứa bé.
“Tần Nhã Hân đâu?”
“Không biết.” Chu An liếc Hạ Vũ một cái, nói: "Người của anh đã tóm được tôi ở điểm dừng chân mà, rốt cuộc có cả có ở cùng tôi hay không, người của anh hẳn biết rất rõ.”
Hạ Vũ nói: “Đại ca, quả thật bọn em không thấy Tần Nhã Hân.”
Chu An tự giễu cười cười: “Lục Cận Phong, Chu An tôi cũng không có gì để giấu diếm, trước đó có cả đã chạy rồi, lúc này tôi cũng không tìm được người của cô ấy, nếu anh có bản lĩnh thì tự đi mà tìm”
Nếu một người có ý định trốn tránh, thế giới này rộng lớn như vậy, thật sự không dễ dàng tìm thấy.
“Kẻ nào dám động đến con trai tôi, cho dù có ở chân trời góc bể, tôi cũng sẽ băm hẳn ra thành trăm mảnh”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website