Nghe điều này, Vũ Thuần Tử chợt giật mình hiểu ra, thì ra là đang ghen tị bản thân đứng cạnh người trong lòng của hắn.
Vũ Thuần Tử chợt nở một nụ cười đê tiện, mặc kệ tên kia sắp đạt tới biên giới bạo nộ, liền nhích lại gần nữ nhân bên cạnh, tự ý luồn cánh tay qua vòng eo Vân Diệu ôm lại, khuôn mặt càng là hất lên cao, lộ ra vẻ trêu tức.
Vân Diệu bị đụng chạm bất ngờ, ngay lập tức giật bản người, ánh mắt tràn ngập xấu hổ, tức giận nói.
"Ngươi làm cái gì vậy?”
"Ta muốn xem phản ứng của hắn như thế nào khi ta ôm ngươi thôi!"
Vũ Thuần Tử âm thầm cười, khẽ thỉ thỏ vào tai nàng nói nhỏ, khiến khuôn mặt của Vân Diệu chợt đỏ như quả táo.
Vân Thanh bên cạnh nhìn thấy toàn bộ mọi việc, säc mặt ngay lập tức cứng đờ, sững sờ nhìn hai người ôm nhau tình tứ.
Sau đó nổi giận gầm rống. "Khốn kiếp, buông nàng ra!"
Vân Cảnh Huy cũng bị cảnh này làm cho chết lặng, nét mặt hắn trở nên thâm trầm, nếu ánh mắt có thể giết người, Vũ Thuần Tử sớm đã chết ngàn lần.
Nhưng hẳn không có nổi điên như Vân Thanh kia, kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, hẳn muốn xem xem, Vũ Thuần Tử còn ngang ngược bao lâu.
Ngoại trừ Vân Thanh cùng Vân Cảnh Huy ra, còn có không ít nam nhân thầm mến mộ Vân Diệu, bọn hắn hận không thể giết chết Vũ Thuần Tử ngay bây giờ.
Nét mặt lạnh lùng băng sương của Vân Đoạn Thi cũng hiện lên tia kinh ngạc, theo nàng biết, Vân Diệu từ trước tới nay luôn an phận thủ thường, không có gần gũi với bất cứ nam nhân nào, ngày thường tuy là dễ mến, nhưng cũng không. một ai có thể động đến ngọn tóc, huống chỉ là cái ôm eo.
Mà tên thiếu niên này, lại cả gan ôm Vân Diệu ngay trước. mặt bao nhiêu người, trong khi tương lai Vũ Thuần Tử đã có Vân Bích Vận.
Dung nhan của nàng liền trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết, nam nhân đều tham lam háo sắc như nhau.
Vân Đoạn Thi liền bước đến trước mặt Vũ Thuần Tử, nhìn về Vân Diệu đang xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng kéo Vân Diệu ra khỏi ma trảo của Vũ Thuần Tử.
Hành động này, khiến Vũ Thuần Tử sửng sốt, nữ nhân này, đang muốn làm gì?
Ngay lập tức, Vân Diệu trong lòng hắn đã bị Vân Đoạn Thi kéo ra, để Vũ Thuần Tử lâm vào kinh ngạc hồi lâu.
"Này..."
Đối với hành động của nàng ta, Vũ Thuần Tử bất giác cảm thấy khó chịu, nữ nhân này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chẳng nói câu nào, liền tự ý kéo Vân Diệu ra.
Nếu không phải nàng ta là muội muội của Vân Bích Vận, hắn đã sớm dạy dỗ nàng một phen, đúng là thứ ngang ngược. có thừa!
"Các ngươi nên yên phận, nếu không ta sẽ bẩm báo phụ thân ta, trừng phạt những người dám quậy phá nơi thánh địa!"
âm thanh băng lãnh từ Vân Đoạn Thi truyền ra, khiến đám nam nhân im bặt ngay tức khäc, không dám hó hé thêm một lời nào.
Vân Diệu khẽ nhìn về phía Vũ Thuần Tử, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác kỳ lạ, nhưng càng nhiều hơn là tức giận.
Nàng thay đổi thái độ, trực tiếp không để ý đến hắn, Vũ Thuần Tử cũng biết chính mình vô lễ, không khỏi gãi gãi đầu ngượng ngùng.
Vân Cảnh Huy cười trong sự sung sướng, hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Sau đó đi đến chỗ Vũ Thuần Tử, làm điệu bộ giống như bằng hữu chí cốt một dạng, đặt tay lên vai hẳn vỗ vỗ, lên tiếng khuyên nhủ.
"Huynh đệ không cần buồn, tin tưởng với thực lực của ngươi, sớm muộn cũng có nữ nhân theo đuổi!"
Vũ Thuần Tử liếc mắt nhìn Vân Cảnh Huy, đối với loại người tiểu nhân này, hắn không có nghe lọt tai, đành miễn cưỡng gật đầu cho qua lệ.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website