Tân Phong thoáng đánh giá người trung niên trước mặt và nhận ra trong cơ thể đối phương có ẩn chừa năng lượng.
Công phu của người này không tệ, so với Hà Trung theo bên cạnh hai chị em nhà họ Mạc trước đó phải mạnh hơn không ít.
Đương nhiên, dù là vậy thì Tân Phong muốn giải quyết ông ta cũng chỉ cần một chiêu.
Vốn không có một chút uy hiếp nào cả!
Nghe Mạc Thanh Thần hỏi, Trần Khôn không chút do dự đáp: “Không biết cậu hai tìm đâu mấy ông lão đến đây, nghe. nói là thần y có y thuật rất tốt, hiện tại bọn họ đang ở trong đó xem bệnh cho ông chủ”.
“Thần y? Ha ha..”, nghe vậy, Mạc Thanh Thần bật cười, nói: “Ông nội đã bệnh hơn một năm rồi, có loại thần y nào chưa mời đến đâu chứ? Còn nữa, mọi ngày chú hai đều lấy cớ bận rộn công việc, từ lúc nào chú ấy lại để tâm đến bệnh của ông nói vậy kìa?”
“Được rồi, Thanh Thần, đừng nói nhảm!”, Mạc Khuynh Thành thấy vậy thì lên tiếng cắt ngang lời anh ta.
Dù sao đây cũng là nhà họ Mạc, Mạc Thanh Thần nói về người lớn như vậy cũng không được hay cho lắm.
Trần Khôn cũng không bất ngờ vì điều này, ông ta nói: “Cậu hai nghĩ gì thì tôi không biết rõ, nhưng nghe đồn là cô hai phải tốn rất nhiều công sức mới mời được mấy vị thần y này đến đấy”.
“Cô hai” mà ông ta nói đương nhiên không phải em gái của Mạc Khuynh Thành, mà là chỉ người cô thứ hai chanh chua của cô ta.
“Chúng ta vào xem thử đi”, thấy vậy, Mạc Khuynh Thành cũng không tiếp tục nán lại đây.
Bốn người cùng nhau đi vào sân. Lúc này, có thể thấy có rất nhiều y tá và bác sĩ cầm đồ đi tới đi lui, thoạt nhìn đều đang chạy việc cho mấy vị kia.
Lúc bốn người bước vào căn phòng mà Mạc Trọng Đình đang tĩnh dưỡng, thì thấy Mạc Kiến Nghiệp, Mạc Kiến Hải và cô hai nhà họ Mạc cũng đang ở đó.
Còn ba của Mạc Khuynh Thành, Mạc Kiến Quân, thì vài ngày trước đã quay về đồn trú rồi.
“Ôi! Cháu gái lớn Mạc Khuynh Thành của chúng ta rốt cuộc cũng về rồi, không biết lần này cháu lại nhặt mấy cái quả thối từ sạp trái cây rách nát nào về nữa vậy?”
Nhìn thấy nhóm Mạc Khuynh Thành, cô hai nhà họ Mạc liền lên tiếng mỉa mai, không hề có một chút cẩn trọng mà bậc trưởng bối nên có.
“Cô hai, cô đủ rồi đó!”, nghe vậy, Mạc Thanh Thần nghiêm nghị quát.
Anh ta không chịu được khi thấy chị mình bị người khác xem thường.
Thấy vậy, trong lòng cô hai nhà họ Mạc càng thêm khó chịu, bà ta bước lên trước, nhìn chăm chằm vào Mạc Thanh Thần, cất giọng the thé: “Ái chà, Mạc Thanh Thần, một đứa quần là áo lượt, chỉ biết phá của như cậu mà cũng dám nói chuyện với người lớn kiểu đó à? Đúng là lật trời rồi!”
Mạc Thanh Thần siết chặt nằm đấm, đang định lớn giọng măng một trận thì Mạc Khuynh Thành kịp thời kéo anh ta lại.
“Thanh Thần được rồi!"
Nhưng cô hai nhà họ Mạc lại chẳng chịu bỏ qua, thấy Mạc Thanh Thần siết chặt nắm đấm, bà ta không khỏi giận dữ nói: “Sao hả? Năm tay to thật đấy, định đánh ai hả?”
Ngay khi Mạc Khuynh Thành đang định lên tiếng thì chú hai của cô ta, Mạc Kiến Nghiệp, đứng bên cạnh đã mở miệng cắt đứt: “Được rồi, đừng cãi nữa! Thần y đã khám xong, nghe xem bọn họ nói thế nào?”
Lúc này, mọi người quay đầu nhìn thì thấy ba ông lão để. tóc hoa râm từ trong buồng bước ra.
Mỗi người đều ra vẻ suy tư, dường như đang cẩn thận suy nghĩ về bệnh tình.
Còn Tần Phong thì có hơi chun chun mũi, anh nhắm mắt lại, vận dụng thần thức có phần nhỏ yếu của mình để cảm giác một thoáng.
“Ba vị thần y, không biết bệnh tình của ba tôi thế nào”?”, Mạc Kiến Nghiệp bước đến hỏi.
Một ông lão đeo kính viễn lên tiếng: “Anh Mạc, bệnh của ba anh quả thật rất kỳ quái! Theo như kinh nghiệm hành y suốt mấy chục năm của tôi, có thể phán đoán đây là âm tà nhập thể, khiến thần hồn bị trọng thương nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh”.
Không ngờ ông ta còn chưa nói xong thì ông lão mập. mạp, để tóc bạc đứng bên cạnh đã mở miệng phản bác: “Không đúng, không đúng... Anh à, sao bệnh nhân lại bị âm tà nhập thể cơ chứ? Rõ ràng là mệt nhọc nhiều năm dẫn đến khí huyết suy nhược!”
Ông lão đeo kính còn chưa kịp đáp lại thì ông lão nhỏ gầy đứng bên cạnh đã vuốt vuốt chòm râu dài của mình, chậm rãi nói: “Hai ông nói sai quá sail Ông cụ Mạc sở dĩ hôn mê bất tỉnh là do trúng một loại kỳ độc thế gian hiếm thấy, vốn không phải do bản thân ông ấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!