‘’Vương Tiểu Miêu, Vương Tiểu Miêu.’’ Diệp Thiễu Ngưng hớt hải chạy lại lấy tay ngăn vết thương không ngừng chảy những giọt máu đỏ tươi kia.
‘’Tôi, không hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng, có một việc tôi muốn hoàn thành trước khi ra đi. Phụng Kiêu Duẫn, em yêu anh. Cho dù anh có không quan tâm, không yêu em đi nữa thì Vương Tiểu Miêu vẫn nguyện theo anh suốt cuộc đời này.’’
Chẳng kịp để Phụng Kiêu Duẫn và mọi người định hình chuyện gì đang xảy thì hơi thở của Vương Tiểu Miêu đã vụt tắt. Có vẻ cái chết này khiến cô ấy rất mãn nguyện mà có thể nhắm mắt buông xuôi, trên môi vẫn nở một nụ cười. Nhưng những người ở lại thì khác, lòng lại thấp thỏm lo sợ mà suy nghĩ về câu nói trước khi chết của Vương Tiểu Miêu. Dường như từ đầu tới cuối, cô ấy dường như muốn nói nhưng lại không nói được điều gì đó. Nhưng trước khi sang thế giới bên kia, lại để lại cho mọi người thông điệp cuối cùng đầy bí ẩn.
‘’Bẩm chủ nhân, những người còn lại đã uống thuốc độc tự tử rồi.’’
‘’Quả nhiên bọn họ đã có sự chuẩn bị. Được rồi, Tiểu Ngưng, cậu đưa cô ấy cho tôi. Mấy chuyện máu me chết chóc này vẫn là nên hạn chết nhìn. Đãng Nhân, cậu giúp tôi xử lý những người khác. Xong thì cứ về trước, không cần đợi tôi.’’
‘’Nhưng A Duẫn… ‘’ Thiễu Ngưng có điều muốn nói nhưng lại bị Phụng Kiêu Duẫn từ chối. Từ khi những Vương Tiểu Miêu chết, biểu cảm của cậu ta đều rất lạ.
‘’Yên tâm, mình quen rồi.’’
‘’Thôi được, vậy cậu về sớm nhé.’’
…
‘’A Nhân, anh có thấy A Duẫn… ‘’ Diệp Thiễu Ngưng quay đầu lại thì thấy Sở Đãng Nhân đang tập chung suy nghĩ điều gì đó rất chú tâm, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ lo sợ đến tột độ. Không… không giống Sở Đãng Nhân chút nào. Cho dù là có chuyện gì xảy ra đi nữa, chưa một lần cô chứng kiến vẻ mặt của Sở Đãng Nhân như thế.
Hai người này hôm nay lạ thật, dường như mỗi người họ có điều gì đó mà không muốn nói với cô vậy.
…
Hôm nay là một ngày thật dài, nhưng có lẽ, đêm nay là dài nhất rồi. Cô ở lại khách sạn chứ không về nhà. Sở Đãng Nhân và Phụng Kiêu Duẫn đều chưa xử lý trong công việc xong, Chước Nhiên sẽ phải ở lại một mình, tâm can Thiễu Ngưng có lòng không nỡ. Tuy thời gian ở bên cạnh con bé của cô không ngắn cũng chẳng dài, nhưng cũng đủ hiểu được cô n\=con gái ‘’thất lạc’’ gần năm năm này.
Nghe Đãng Nhân kể lại, cô lại càng thương hơn cho cô con gái lớn của mình. Dựa vào thời gian đưa đi thì Chước Nhiên chính là chị gái của Ngọc Nhiên vì cô bé sinh trước gần một tiếng. Dưới sự sắp xếp hoàn hảo từ chồng cũ, cô từ lâu đã không có hy vọng gì về cô con gái này. Nhưng khi biết đứa trẻ bất ngờ xuất hiện cạnh Đãng Nhân mà anh dùng lời ngụy biện là nhận nuôi này chính là con của mình, cô cũng sốc lắm, đâu dám tin ngay. Nhưng như lời anh nói, sau khi cô đi, đối tượng bị mẹ anh liên tục chửi mắng chính là Chước Nhiên. Bà ấy tuy không biết cháu gái này của mình là con ruột của con trai mình với con dâu cũ, nhưng thái độ và cách hành xử đều thể hiện ra, y đúc như lúc Thiễu Ngưng vẫn còn trong căn nhà này.
‘’Nhiên Nhiên, mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì không thể hoàn thành trách nghiệm của một người mẹ.’’ Mọi chuyện đã như thế này rồi thì giấu làm sao được nữa, hơn cả là Chước Nhiên không phải một đứa trẻ với tư duy bình thường. Có lẽ sự thông minh và trực giác nhạy bén của chồng cũ cô đã truyền cho con bé cả rồi. Nhưng chính vì điều đó, mà cô bé sẽ không có được một tuổi thơ thật hồn nhiên và vô tư.
‘’Hức… hức… con không nghĩ dì lại là mẹ con. Mẹ… mẹ ơi… ‘’ Nghe được những lời khẳng định từ cô, Chước Nhiên vui mừng khôn xiết. Từ giờ bà nội mà có nói cô bé là loại người không có mẹ dạy dỗ thì cũng không cần chịu đựng nữa rồi. Bởi vì… Sở Chước Nhiên cô bé có mẹ mà.
Hai người vì xúc động mà ôm nhau khóc một hồi, không đâu giấu nổi sự hạnh phúc đến bất ngờ đó đi. Dù giờ Vương Tiểu Miêu đã không còn, nhưng dựa vào những lời nói cuối cùng của cô ta thì có lẽ ở ngoài kia vẫn còn có kẻ ngắm vào cô hay những người xung quanh cô. Địch trong tối, mình ngoài sáng, Thiễu Ngưng không thể coi chừng bọn chúng được. Bây giờ chỉ có thể giấu kín chuyện Chước Nhiên và Ngọc Nhiêu là chị em song sinh do cô sinh ra, kể cả Nhiêu Nhiêu, cũng không được để cô bé biết. trẻ con biết càng nhiều thì càng nguy hiểm mà.
…
Mấy ngày sau tại trường quay, không hiểu sao mà Oán Phục Nghiên cứ như bị ma nhập vậy, cứ cư xử rất kì lạ. Không cho người khác tới gần, may là cảnh diễn của cô ấy đã hoàn thành trước khi vụ việc tối hôm đó diễn ra. Nhưng với tình trạng này mà mở cuộc giao lưu với fan thì có được không?
Tới giờ nghỉ trưa, nhân lúc mọi người ra ngoài ăn, Thiễu Ngưng lấy cớ là bản thân có mang cơm nhà nên không đi. Nhưng mục đích chính của cô chính là nói chuyện với Oán Phục Nghiêm. Mấy ngày mà tính cách cô ta thay đổi thì không có lần nào lấy cô ta rời trường quay, chỉ khi đạo diễn hay bên chỉnh sửa gọi thì ra thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!