Lọc Truyện

Mai Hoa Hương Tự Khổ Hàn Lai

21

Thái hậu trong bộ cẩm y đỏ rực, nhướn mày về phía ta.

Bà nhận lấy miếng ngọc bội, đặt lên trái tim Tô Chi.

Linh hồn ta ngay lập tức bị cuốn vào cơ thể của bà.

Khi mở mắt lần nữa, ta đã chiếm lấy cơ thể Tô Chi, nằm trong vòng tay của Lục Yến.

Thái hậu hài lòng gật đầu, nâng cằm ta lên và quan sát từ trái sang phải.

“Không tồi, Hoàng thượng chọn cơ thể này rất hợp với nàng, gương mặt này trông dễ nhìn hơn nhiều.”

“Cảm ơn mẫu hậu.”

Lục Yến nắm tay ta chặt chẽ, lại một lần nữa quỳ trước mặt Thái hậu.

Ta cũng cuối cùng hiểu được trọng lượng của lần quỳ gối trước đây ở Cừu Ninh cung.

“Cảm ơn Thái hậu.”

“Gọi là mẫu hậu như Hoàng thượng vậy là đủ.”

Cơn ẩm ướt trong không khí dần tan biến, Thái hậu phất tay lau mái tóc ướt sũng của ta với vẻ không hài lòng.

Thái hậu nhân từ lại chuẩn bị quay về núi Ngũ Đài để lễ Phật, không biết khi nào mới trở lại.

Bà nâng ô, quay lưng rời đi, chỉ để lại một câu:

“Sống tốt nhé, đừng làm lãng phí công sức Hoàng thượng nuôi dưỡng Ngọc Lưu Linh.”

Ta cúi người cảm tạ, nghe thấy câu đó liền khẽ ngây người, nhìn sang Lục Yến.

“Tâm bệnh của chàng?”

“Gặp được Hoàng hậu là đủ rồi.”

Hắn mỉm cười nhẹ, cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

Linh hồn Tô Chi đứng bên cạnh, đờ đẫn nhìn.

Ta bảo Lục Yến trở về xe ngựa trước, mặc dù hắn có chút lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

“Linh hồn nàng sắp bị tiêu tán, ngươi có thể dùng Ngọc Lưu Linh cứu nàng không?”

Sau một lúc im lặng, hệ thống khó khăn mở lời thương lượng với ta.

Ta nhướn mày, ngạc nhiên khi hệ thống cũng có cảm xúc, nhưng…

“Tại sao ta phải cứu nàng ta?”

“Nàng đã chịu hình phạt.”

Tô Chi vẫn không nói lời nào, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xe ngựa.

Hệ thống thở dài bất lực.

“Ngươi thấy đó, nàng ta đã thất bại trong việc công lược…”

“À đúng đúng, ta mất đi chỉ là một mạng sống, còn nàng ta mất đi là tình yêu của mình.”

“Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy, hiện giờ ngươi cũng đang sử dụng cơ thể của nàng ta mà.”

Có lẽ nhớ đến hình ảnh nhân vật Bạch Nguyệt Quang hiền lành trong sách, hệ thống bắt đầu đạo đức hóa.

Ta vốn không muốn quan tâm đến nó, nhưng bị lời nói này châm ngòi, lửa giận bùng lên.

“Một, các ngươi cưỡng chế giết ta, nợ ta một mạng sống vốn phải được đền bù.”

“Hai, linh hồn tiêu tán có liên quan gì đến ta? nàng ta tự chọn nhiệm vụ này rồi thất bại.”

“Ba, cơ thể này là do mẫu hậu và Lục Yến cho ta, dù không có họ, trong giao dịch này ta đã thắng, đó là điều ngươi phải làm.”

“Bốn, cút đi, điều ta hối tiếc nhất là không thể giết luôn ngươi.”

Dưới những lời mắng chửi liên tục của ta, hệ thống hoàn toàn im lặng.

Ánh sáng lóe lên sau đám mây đen, đưa tất cả đi mất.

Không bao giờ thấy nữa là tốt nhất!

Ta vui vẻ đến bên xe ngựa gõ cửa sổ nhỏ.

Lục Yến mỉm cười thò đầu ra.

“Không biết Hoàng hậu đã học được những gì từ bọn họ, về nhà hãy kể cho ta nghe từng chuyện nhé.”

Cứ cười đi, lát nữa chàng sẽ không còn cười được nữa đâu!

Ta nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, trong ánh mắt ngượng ngùng của hắn, nói rõ kế hoạch của mình.

“Ta không về cung nữa, khó khăn lắm mới có cơ thể khỏe mạnh, ta muốn đi du ngoạn thiên hạ!”

Nghe vậy, Lục Yến ngạc nhiên một chút, sau đó nhìn ta với vẻ u sầu.

“Khi nào Hoàng hậu sẽ trở về?”

“Chơi chán rồi sẽ trở về, yên tâm, ta sẽ viết thư cho Hoàng thượng!”

Ta xoa đầu hắn, dưới ánh nhìn dịu dàng của hắn, bước theo con đường núi mà rời đi.

Đã nhiều năm, ta không còn cảm nhận được những cơn gió trong lành.

Phiên ngoại

1

Trong hai năm đó, ta đã đến nhiều nơi.

Tạm dừng chân ở Lĩnh Nam, ngắm hoa lê trắng như tuyết mùa đông.

Thăm Tô Châu, nghe đàn đàn bà trên thuyền hát.

Đi qua Ba Thụ, nếm trải đủ món ăn của nhân gian.

Thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng.

Nghe nói trong hai năm qua, Hoàng thượng thường xuyên cải trang vi hành, khiến mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Một ngày nọ, ta thấy bóng dáng quen thuộc ở trước khách điếm.

Lục Yến nói rằng năm nay hoa mai trong cung đã sống lại, trên cành xuất hiện nhiều mầm non.

Ta gật đầu, hứa với hắn mùa xuân sẽ trở về cùng hắn ngắm hoa mai.

Sau đó tiếp tục lên đường, đến Lương Châu, Kim Lăng, Phụng Thiên…

Đúng là, mai hoa hương tự khổ hàn lai*.

(*mùi thơm hoa mai là tự tiết trời rét lạnh mà thơm)

2. Góc nhìn Lục Yến

Mọi người đều nói Ngu Hà đã chết.

Nhưng nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta, ngày ngày lải nhải đòi cái này cái kia.

Nhưng một ngày nọ, Ngu Hà đột ngột biến mất.

Ta lục tung cung điện cũng không tìm thấy nàng.

Trong vườn mai có một người phụ nữ trông rất giống Ngu Hà xuất hiện.

Khi nàng ta nhìn ta, ánh mắt đầy âm mưu.

Nếu không phải thấy Ngu Hà đi theo bên cạnh nàng ta, ta chắc chắn đã giết người phụ nữ đó.

Khi rời đi, ta lướt nhìn Ngu Hà với vẻ không nỡ.

Nhưng nàng dường như ngơ ngác không nhận ra.

Trong vườn hoa, ta đã tìm khắp nơi ở Đại Giang Nam Bắc để tìm hoa mai cho Ngu Hà.

Nhưng mẫu hậu đã nhờ người truyền tin, nói rằng hoa đã bị hái.

Ta vội vã đến nơi, nhìn thấy hoa bên cạnh người phụ nữ trong mưa, không khỏi cảm thấy tức giận.

Ngu Hà đứng bên cạnh ta để che mưa.

Nàng thật tốt, nếu không thấy hoa nở chắc chắn sẽ thất vọng.

Mẫu hậu cũng có thể thấy Ngu Hà, bà còn nói thích nàng.

Vậy bà chắc chắn sẽ giúp ta cứu sống Ngu Hà.

Lại đến lễ hội đèn hoa.

Ta như thường lệ đến chợ dân gian thu thập đèn hoa đẹp cho Ngu Hà.

Người phụ nữ đó lại đi theo.

Ta định cấm nàng ta lại, nhưng nghĩ đến việc Ngu Hà chưa bao giờ tự mình xem đèn hoa ngoài cung, ta để nàng ta dẫn Ngu Hà đi.

Năm mười tuổi, ta đã tiết lộ bí mật lớn nhất của mình cho Ngu Hà.

Nhưng giờ đây nhìn nàng ngồi bên cạnh ta xem đèn hoa sen với vẻ ngây ngô.

Có vẻ như nàng đã quên.

Ôi.

Khi trở về cung, ta bị ám sát.

Một thanh kiếm mà ta có thể tránh được, đã chĩa thẳng vào lưng ta.

Khi thấy người phụ nữ đó ra chắn mũi kiếm, ta biết chắc chắn là nàng ta gây rối.

Nhưng sau khi nàng ta bị thương, linh hồn Ngu Hà đột nhiên trở nên yếu ớt.

Có vẻ như trước khi Ngọc Lưu Linh của mẫu hậu dưỡng xong, số phận của Ngu Hà vẫn chưa được định đoạt.

Để bảo vệ Ngu Hà, ta bất đắc dĩ ra lệnh cứu nữ nhân đó.

Ngu Hà trông thật đáng yêu khi đau lòng vì nhân sâm ngàn năm.

Nàng đã lâu không ở bên cạnh ta.

Ta phải ở lại Thái Y viện.

Hôm nay là ngày giỗ của Ngu Hà.

Khi gặp linh hồn nàng, ta thật sự đau lòng không chịu nổi.

Thậm chí người phụ nữ đó lại đến nói linh tinh.

Ta đã giết các thái giám canh cổng để cảnh cáo nàng ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!